Về   dùng mấy thứ như phiếu lương thực, phiếu vải,  tiền cũng chẳng mua  đồ. Thời kỳ ba năm khó khăn trong thôn cũng   lấy vàng bạc, đồ trang sức trong nhà  đổi thành lương thực, kết quả chẳng    cả, một cái vòng bạc chỉ đổi   tới một thăng gạo. (bằng 1/10 đấu)
Trong mắt dân chúng bình thường mấy thứ vàng bạc châu báu    vô ích, dẫu   cũng   chỗ tiêu, bản     giá trị, nhiều lắm thì cũng  hơn mấy văn vật  mai một đôi chút,  thể cất giữ .
Mẹ Hoắc: “Ở trong lòng , con và Thanh Sơn còn quý giá hơn những thứ . Trước  những thứ  còn đáng giá ít tiền, mấy nhà giàu đều mang   sính lễ.  bây giờ cũng  thể lấy  tiêu cũng thật đáng tiếc, nếu  chúng  cũng  thể đổi thành một bữa thịt, mua quần áo  cho con. Doanh Doanh, đây chính là sính lễ Thanh Sơn cho con, con cất  trong tủ ở phòng phía đông  khóa , tủ của con chẳng ai dám động  cả.”
Lâm Doanh Doanh vẫn kiên trì bảo  Hoắc tự  cất giữ,  giấu nhiều năm  hề để lộ một chút nào như , thế thì tiếp tục cất giấu cũng an  hơn.
Cô  : “Mẹ,  cất giữ , chờ khi chúng  dọn nhà   .”
Mẹ Hoắc thấy cô  như ,  thể  gì khác hơn là  đẩy về   nữa đóng kín .
Thật  thì bây giờ  thể mang vàng đến ngân hàng đổi, trong thành phố  ít   tổ tiên để  đều  thể  đổi .
Ban đầu khi dựng nước,   ít nhà tư bản lớn đều bán gia sản  lấy tiền   nước ngoài, bà ngoại cũng  hoảng sợ, bà  quyên góp hết vàng bạc trong nhà cho chính phủ mới, ủng hộ công cuộc xây dựng quốc gia.
Tất nhiên Lâm Doanh Doanh sẽ  tự tiện quyết định  phận của đống của cải , cứ giữ  như  chờ     .
Phỏng chừng đây cũng là niềm tin từ nhỏ đến lớn của bà, nó  chứng kiến bà từ khi còn là con gái của một con ở  bà vợ cả mài dũa, bức ép, lớn lên trở thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều,  đó lập gia đình sinh con dưỡng cái, trải qua khó khăn gian khổ, một đường  tới, hai cái rương gỗ  vẫn luôn ở bên cạnh bà.
Chờ  Hoắc cất kỹ , Lâm Doanh Doanh đỡ bà  lên.
Lâm Doanh Doanh giang hai cánh tay ôm lấy bà, nhẹ giọng : “Mẹ,   giữ gìn cơ thể thật , những ngày   của nhà chúng  còn ở phía .”
Trong phim,  khi Hứa Tiếu và Hoắc Thanh Hạnh chết,  Hoắc thương tâm quá độ  thôi, cũng  theo. Tuy ngoài miệng bà cụ   gì, thế nhưng đều thương những đứa con đến tận xương cốt.
Mẹ Hoắc đồng ý luôn miệng: “Mẹ vẫn còn khỏe,   trông con cho con và Thanh Sơn nữa.”
Lâm Doanh Doanh thẹn thùng, vội vàng đổi chủ đề: “Mẹ, canh cá    ạ?”
Mẹ Hoắc mừng khấp khởi: “Con  lên nhà chờ,  múc cho con một bát canh cá uống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-160.html.]
Bà cụ vui vui vẻ vẻ  xem bếp núc.
Lâm Doanh Doanh rửa bát đũa và thìa, cầm bát lên gian chính chờ.
Rất nhanh,  Hoắc bưng một bát canh cá  , đặt lên bàn: “Doanh Doanh, con cầm quạt hương bồ đến quạt , vẫn  uống khi còn nóng mới , lạnh  ngon nữa.”
Lâm Doanh Doanh phân cho  Hoắc một nửa canh cá, mỗi  một bát cùng uống canh cá.
Canh cá màu trắng sữa, bên trong đều là mùi vị mỡ cá thơm mềm đậm đà, uống  trong miệng tất cả cơ quan cảm nhận vị giác đều  điều động,  ngon  ngọt thanh.
Lâm Doanh Doanh thoải mái híp cả mắt : “Thật là ngon!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc dạy cô cách nấu canh cá   mới  thể   màu trắng sữa: “Nấu món  chẳng khó chút nào cả, thể nào con cũng học . Bác cả và thím ba con cả đời  cũng  nấu   canh cá  mắt như , vẫn luôn tức giận,  cứ   cho bọn họ .”
Lâm Doanh Doanh  lên: “,  bọn họ  ngột ngạt!”
“A, canh cá thơm quá !” Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng  trở về, chạy  trong nhà như một làn khói.
Tạ Vân thả một quả dưa lưới thật dài lên  bàn: “Chị dâu, cho chị.”
Lâm Doanh Doanh hiếu kỳ : “Ở   ?”
Tạ Vân: “Mấy  chị trong thôn cho em, chị ăn , dù  cũng  mất tiền.”
Bây giờ  bé   thiết với Lâm Doanh Doanh,  rằng linh hồn  sẽ   hút mất thì gan lớn lên,   uống canh cá ở trong bát của Lâm Doanh Doanh.
Mẹ Hoắc vỗ vỗ  bé: “Tự  lấy bát , lấy cho  con và con là , còn nhỏ uống ít thôi.”
Hoắc Thanh Hồ: “Mẹ,  thiên vị!”
Mẹ Hoắc  híp mắt: “ , bây giờ con mới  hả?”
Lâm Doanh Doanh uống một bát canh cá, ăn nửa bát nấm nhỏ liền no  ăn nổi nữa. Cô  lên  bộ một chút,  lấy d.a.o nhỏ để Hoắc Thanh Hồ bổ dưa lưới giúp.