Chỉ cần theo chị dâu học  chữ,  khi thi đỗ  tổ nông cơ thì  thể kiếm  đồng hồ để đeo, tính toán  lợi  bao!
Dương Ngọc: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước    nhớ Hoắc Thanh Phong  quấn lấy   hội bao nhiêu , nhưng bởi vì   tiền cộng thêm kích động tuổi nhỏ, Dương Ngọc vẫn luôn  đồng ý. Bây giờ  để cho   hội, hẳn là   vô cùng vui mừng mới  chứ, ai ngờ   từ chối  chút do dự nào.
Dương Ngọc  chút nghĩ  thông.
Hoắc Thanh Phong cũng    chuyện nhiều: “Mau  lấy giúp  , lấy thêm mấy cái ngòi bút chì nữa, còn  về nhà ăn cơm sớm, chậm chạp chị dâu   cho rằng  lười biếng.”
Dương Ngọc lấy giấy gai và ngòi bút chì cho , tính tiền, vốn dĩ cô  bớt hai xu nhưng Hoắc Thanh Phong   nhận, thoải mái thanh toán hết tiền.
Rời khỏi nhà họ Dương, Hoắc Thanh Phong  đắc ý, trong lòng âm thầm thoải mái, hừ, ai  đầu cơ tích trữ với   chứ? Ông đây còn   tổ nông cơ,  học lái xe  tài xế! Sau  lái xe hàng lớn chạy vận chuyển đường dài,  hàng gì mà  chẳng  chứ?
Chí hướng của Hoắc Thanh Phong  cao xa, sở dĩ  đồng ý học chữ thi  tổ nông cơ cũng  thuần túy là vì  đeo đồng hồ đeo tay, hoặc là   lái máy cày, còn  một lý do chính là  theo học lái máy cày, học lái xe chở hàng,    thể  nhiều chuyện hơn,  những nơi xa hơn.
Cậu lái xe đạp vui vui vẻ vẻ trở về nhà,  trong nhà  ăn cơm xong, thức ăn phần   để  bàn, che  bằng một miếng vải lưới, tránh cho ruồi nhặng bâu .
Cậu giao giấy gai cho  Hoắc: “Lớp trưởng,  phụ trách cắt giấy và đóng thành vở.”
Mẹ Hoắc  : “Dùng giấy  tiết kiệm  tiền hả?”
Hoắc Thanh Phong: “Đương nhiên, chỉ là  yên tâm , con     lòng tham, sẽ  lừa tiền của chị dâu con . Tiền tiết kiệm  con mua ngòi bút chì .”
Chỗ Dương Ngọc  một vài cái ngòi bút chì,  rẻ, nhưng   cán gỗ,  thể dùng giấy hoặc vải cuốn . Trẻ con dùng sức  cân bằng, dễ dàng gãy,  lớn dùng thì   an .
Mẹ Hoắc vui vẻ gật gật đầu: “Thanh Phong đúng là hiểu chuyện.” Bà còn sợ  hai khôn vặt, tham tiền, sẽ ăn chặn tiền của Lâm Doanh Doanh.
Hoắc Thanh Phong đắc ý : “Dĩ nhiên, con cũng   chị dâu , chẳng lẽ còn  thể  hiểu chuyện ?”
Mẹ Hoắc  hiểu rõ  chuyện    liên quan tới chị dâu , thế nhưng hiểu chuyện là  , về phần tại  hiểu chuyện thì cứ mặc kệ nó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-170.html.]
Hôm nay trời  nóng, Hoắc Thanh Sơn   ở đây, Lâm Doanh Doanh ngủ  ba mươi phút   nóng đến tỉnh, đầu óc còn mơ mơ màng màng  thoải mái.
Cô cảm giác   đều là mồ hôi, dính dính,  ở  giường ngây ngẩn một hồi, suy nghĩ là tắm   là mặc quần áo xuống đất   ngoài hóng gió một chút chờ buổi tối  tắm. Cứ ngẩn  như , hai mươi phút  qua .
Cô cảm giác đầu óc  minh mẫn,  lên bò xuống đất vắt khăn tay xoa lên  một lúc,  đó  quần áo   ngoài.
Mấy  Hoắc Thanh Hà đều  dậy , hai  Thanh Phương và Thanh Hạnh vẫn còn lẩm nhẩm mấy thứ học   khi  ngủ.
Hoắc Thanh Phương: “Chữ Phương  của chị dễ , bớt phiền, còn chữ Hạnh  của em   phí công.”
Hoắc Thanh Hạnh cũng  : “Em  quên ...”
Lâm Doanh Doanh dựa  khung cửa miễn cưỡng  : “Không  nóng vội, chúng  học phiên âm, nét bút và bộ thủ ,  đó các em  học sẽ đơn giản hơn nhiều.”
“Cảm ơn chị dâu!” Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh  vui mừng.
Hoắc Thanh Hà: “Chị   giúp các em  ăn gian!”
Đối với Hoắc Thanh Hà mà  những thứ   đơn giản,   còn  đặc biệt chỉ dạy? Không  chỉ cần giảng hai  là   ? Dựa theo tình thế bây giờ, cô  vẫn luôn là  học  nhất, đến lúc đó nhất định  thể thi   tổ nông cơ.
Lâm Doanh Doanh ngáp một cái,  tới  bàn  xuống: “Đối với những học sinh khác  thì  dùng những phương pháp khác , đây gọi là dạy theo năng khiếu.”
Hoắc Thanh Hà bĩu môi: “Chắc chắn là chị    thấy   đầu!”
Cô  mới  trưởng máy thu thanh mấy ngày, Lâm yêu tinh  chọc phá cô .
Hoắc Thanh Phương  lên, thúc giục cô  nhanh chóng  đồng: “Chúng  mau  đồng thôi, chập tối về   học tiếp với chị dâu. Thanh Hạnh, em nhất định  vượt qua chị hai đó.”
Hoắc Thanh Hà: “Chẳng lẽ chị   học gì, chỉ ngu ngốc chờ các em vượt qua  ?”
Cô   nghiêng đầu tự  vác cuốc , Hoắc Thanh Phương vội vàng kéo Hoắc Thanh Hạnh đuổi theo.