Thấy Hoắc Thanh Hạnh vốn dĩ đang lạc đàn cũng  hòa nhập  với chị hai và chị ba,  Hoắc vui vẻ yên tâm,  : “Doanh Doanh đúng là  cách.”
Trước  bà luôn nhắc nhở hai cô chị  dẫn theo Tiểu Hạnh, thế nhưng Thanh Hà luôn chê em gái  ruộng chẳng    nên   dẫn theo, mà bản  Thanh Hạnh cũng rụt rè e sợ  dám  chuyện lớn tiếng,  dám  bên cạnh chị em góp vui. Bây giờ thì  , mấy đứa nó cũng cùng   ngoài.
Lâm Doanh Doanh   bàn chống cằm  bóng lưng các cô  rời ,  một tiếng,  với  Hoắc: “Thanh Hạnh chỉ cần gan lớn hơn chút là  .”
Cô bảo  Hoắc  xuống nghỉ một lát,  máy thu thanh một chút, còn cô thì nhoài   bàn cơm ở gian chính biên soạn giáo trình học tập.
Trước hết cô để cho Hoắc Thanh Hồ dẫn dắt bọn họ  quen một chút, học  những thứ   học  đây,  chút nền móng  mới dễ dàng học lên . Chỉ là học lực của bọn họ  đồng đều,   ngay cả phiên âm mà cũng  học ,   thì  học  nét bút và bộ thủ, muôn hình vạn trạng, Hoắc Thanh Hồ    dạy nổi.
Lâm Doanh Doanh liền  hệ thống  một chút cho bọn họ.
Những thứ cơ bản  trẻ con mà học thì  chậm, bởi vì sức hiểu  của chúng nó kém, hoặc là   yên,  chuyên tâm, mà  lớn   tính chủ động học tập, sức hiểu  cũng mạnh, chỉ cần   khéo tay là .
Mẹ Hoắc  bưng một chậu canh đỗ xanh nhỏ tới, múc một bát cho Lâm Doanh Doanh,  cho thêm một thìa đường  trong bát: “Doanh Doanh,  ngâm trong nước giếng ,  mát, uống  ngon.”
Lâm Doanh Doanh bưng lên uống một ngụm, thanh mát, ngọt ngọt, uống     thoải mái   tinh thần. Cô thoải mái nhắm mắt , oa một tiếng: “Uống ngon quá! Canh đỗ xanh ướp lạnh   giống như  Thanh Sơn ,  cho   thần thanh khí sảng.”
Bà cụ vẫn luôn dè dặt, nội liễm đều  cô chọc cho  to ha ha: “Doanh Doanh, con thật đúng là hài hước,   chuyện như .”
Lâm Doanh Doanh nghiêm trang : “Con  thật mà.”
Hoắc Thanh Sơn  cho cô thần thanh khí sảng, canh đỗ xanh  Hoắc  cho cũng .
Khi Lâm Doanh Doanh  giáo trình,  Hoắc cầm trứng gà nhà  chạy  nhà bí thư đổi mấy quả trứng vịt muối về, buổi tối  nấu cho Lâm Doanh Doanh để đổi khẩu vị một chút.
Chờ Lâm Doanh Doanh  mệt thì phát hiện sắc trời bên ngoài  tối , cô  đồng hồ đeo tay bất tri bất giác mà  bốn rưỡi .
Lúc   Hoắc cầm trứng vịt muối và một quả bí đỏ vỏ xanh sẫm về, vui vui vẻ vẻ : “Doanh Doanh, buổi tối  nấu món bí đỏ xào trứng muối cho con.”
Lâm Doanh Doanh   thì tinh thần  tỉnh táo : “Con  thích ăn!” Cô  dậy chạy tới, bộ dáng như con mèo nhỏ thèm ăn: “Trứng muối---, xào bí đỏ ăn  ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-171.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô   ngoài  một chút: “Không  là tối  Thanh Sơn  về ăn cơm  đây.”
Lên thị trấn   về, còn   việc, chắc là  đến nửa đêm  mới về.
Mẹ Hoắc  : “Không  ,  đổi  tận mấy quả trứng muối mà, vẫn còn ngày mai  thể  tiếp .”
Lúc  Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân  chạy như bay về từ bên ngoài, mặt đầy vẻ hưng phấn, bọn họ một  mang một cái cành liễu và nón lá, trong tay Tạ Vân còn xách một xâu ve sầu màu đen.
Vừa  sân Tạ Kiều  kêu lên: “Bác ơi, buổi tối bác dùng dầu rán lên cho chúng con ăn nhé.”
Lâm Doanh Doanh khen: “A, thật là giỏi, lấy  ở  đó?”
Hoắc Thanh Hồ thuận miệng đắc ý : “Đương nhiên là tự chúng  tự bắt .”
Mẹ Hoắc cũng khen: “ là  tệ, một xâu dài như .”
Đột nhiên Tạ Vân ý thức  điểm  đúng, trộm  Lâm Doanh Doanh,  đó điên cuồng nháy mắt với Hoắc Thanh Hồ.
Hoắc Thanh Hồ còn  ý thức , cứ nhắm  điểm  mà thổi phồng công lao vĩ đại của ,    giỏi  thắng cuộc đánh cược của mấy đứa trẻ con trong thôn, chờ chị dâu lộ  ánh mắt hâm mộ.
Sau đó...   cảm thấy  bình thường,    Tạ Vân một cái, thằng nhóc  nháy mắt liên tục,   vẻ mặt  Hoắc một cái, mặt bà đầy sự từ ái và... thương hại.
Đây là...   !
Hoắc Thanh Hồ nghiêng đầu  Lâm Doanh Doanh, chỉ thấy cô  như một con mèo, ánh mắt cũng   lắm.
Cậu  nuốt một ngụm nước miếng, căng thẳng : “, chúng ... chúng    khác cho.”
Lâm Doanh Doanh  híp mắt, dịu dàng : “Ai cho ? Chị cũng  xin một ít.”
Đầu óc Hoắc Thanh Hồ nảy  nhanh như một cái máy sắp bốc khói, nhưng   nghĩ  ai  thể đội cái nồi  cho   , bởi vì Lâm yêu tinh đều  thể  đối chất.