là Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân  nghĩ sai , buổi trưa hai  bọn họ ăn cơm xong thì chạy đến nhà họ Tạ để lấy tinh bột mì,  đó  để cho Tạ Vân tới chỗ thanh niên tri thức để xin thầy giáo cho nghỉ,  Hoắc Thanh Hồ đau bụng, buổi chiều   học .
Buổi chiều bọn họ thi đấu bắt ve sầu với mấy đứa con trai nghịch ngợm   học, cũng   chuyện gì ,  nào thắng  thể lấy  một nửa của đối phương.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân là một tổ, bọn họ bày  tư thái  phiên   trận, kết quả cuối cùng là Hoắc Thanh Hồ hơn ba con thắng đối phương,  lấy mười mấy con của bọn họ.
Sau khi thắng bọn họ liền vui vẻ rạo rực  về nhà, vốn dĩ nghĩ  khao một bữa nhưng  quên mất trong nhà  một Lâm yêu tinh!
Tính sai, tính quá sai.
Xem     trốn học  nghĩ biện pháp  để cho Lâm yêu tinh , nếu  thì   trái ngon ăn.
Buổi tối khi học cùng , hai  bọn họ lén  thấy Lâm yêu tinh tư tưởng  tập trung dựa  bàn, cặp mắt    trong trẻo lạnh lùng của cô bây giờ  giống như một con ch.ó con , ẩm nước lười biếng, cũng   đang suy nghĩ cái gì.
Dĩ nhiên là Lâm Doanh Doanh đang nghĩ tới Hoắc Thanh Sơn , tại   còn  về chứ?
Chỉ là tính chặng đường thì thấy cũng ,  lên huyện    chút chuyện, tám phần là  về trong cùng một ngày .
Vậy mà còn bảo cô buổi tối chờ  về!
Hừ! Cục cưng tức giận .
Cô  thấy hai thằng nhóc  thò đầu  , đoán chừng là đang suy nghĩ mánh lới nào đó, liền  dậy   phòng lấy nửa đường phèn cho  hộp nhỏ  ôm  cửa.
Tạ Vân lập tức kéo kéo Hoắc Thanh Hồ lén lút  theo.
Bọn họ chỉ  thấy Lâm Doanh Doanh  khỏi cửa,  đường  một đống  đang hóng mát,  già trẻ con  náo nhiệt, còn   : “Làm  mà Thanh Sơn cưới vợ xong,  nhà   cũng   ngoài hóng mát  chuyện thế nhỉ?”
Hoắc Thanh Hồ âm thầm phỉ nhổ trong lòng: Trong nhà  một yêu tinh ngày ngày bắt học, bà cụ cũng  tránh khỏi,  còn thời gian rảnh rỗi tán gẫu với mấy  chứ?
Sau đó bọn họ  thấy Lâm Doanh Doanh chào hỏi mấy thằng nhóc, đều là mấy đứa nhóc bảy, tám tuổi  cần  học  thể ở đó quậy phá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-174.html.]
Lâm Doanh Doanh: “Mỗi đứa một viên đường phèn,   bất kể là đứa nào thấy Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân trốn học đều  thể  thưởng hai cục đường.”
“Dạ~, vợ  Thanh Sơn, chị yên tâm, chúng em sẽ giúp chị dán mắt  hai  bọn họ.” Mấy đứa nhóc vui vẻ  thôi, đứa lớn còn dặn dò đứa nhỏ: “Sau  các em cứ chơi ở bên cạnh trường học, nếu hai   trốn học, chúng    đường ăn .”
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân trốn ở đằng  đống cỏ khô: “... ... ...”
Mẹ kiếp, bọn họ biến thành đường tắt để mấy đứa nhóc con  kiếm đường  ?
Hừ! Đừng hòng, một cục đường cũng  cho chúng mày kiếm !
Hoắc Thanh Hồ tức giận  đầu  về nhà, thề rằng   sẽ  trốn học nữa.
Tạ Vân đuổi kịp  , nhe răng trợn mắt trêu đùa  : “Anh, nếu  thì  thường xuyên trốn học , em kiếm đường cho hai chúng ...”
“Em đúng là đồ ngu xuẩn!” Hoắc Thanh Hồ gõ một cái lên đầu  bé: “Hai   học thì  thể kiếm  đường và tiền, trốn học  mất đường,  mất tiền,   bồi thường! Bắt  trốn học thì chỉ kiếm   hai cục đường như ,  gì ?”
Tạ Vân le lưỡi: “Không  là em sợ ...”
Hoắc Thanh Hồ đạp  bé một phát, đạp  bé mau chóng về nhà học bài, tranh thủ ngày mai  trưởng máy thu thanh.
Lâm Doanh Doanh phát đường phèn, đúng lúc bí thư tới đưa mấy phong thư cho cô.
Lâm Doanh Doanh  cảm ơn,  mời bí thư ăn đường.
Bí thư thấy cô dỗ  như dỗ con, vô cùng  hổ, nhanh chóng rời .
Lâm Doanh Doanh cầm thư về nhà, lên giường  ở  bệ cửa sổ thắp đèn dầu lên để  thư,  thư của , cha, cả nhà bà ngoại, ngoài  còn  giáo viên cũ, các bạn học của cô cũng gửi thư tới.
Cô  ngờ ngoài    còn   nhớ tới cô, dẫu  ban đầu khi  học, bởi vì cô nóng nảy và lãnh đạm nên ngoại trừ Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn hiểu rõ tính tình cô , thì  giao tiếp nhiều với những  khác, cô cũng tận lực tránh, tránh cho nổi nóng  ảnh hưởng tới  ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước tiên cô bóc thư của , thư giữa hai  con thì cũng na ná , chính là phiền chán  phiền chán nọ, mấy thứ như cục cưng  chăm sóc bản   thật ,  lo lắng  nhà chồng  dễ sống chung   vân vân. Ở cuối bức thư,  Lâm dùng mấy câu  một chút tới Diệp Mạn Mạn.