Lâm Doanh Doanh tiễn ba  ,  kịp chờ  lập tức chạy  leo lên  Hoắc Thanh Sơn, dính chặt lấy   buông.
Nhìn thấy dáng vẻ cô hân hoan, tung tăng, đó là sự vui mừng phát  từ nội tâm, Hoắc Thanh Sơn cũng cảm nhận  cảm giác vui vẻ mà  đó  từng .
Có  lệ thuộc  , nhớ nhung  như , đúng là thật .
Anh ôm cô  ở ngoài tường ảnh bích, cúi đầu hôn cô tới tấp, thở dốc : “Anh cũng nhớ em.”
Nhớ đến tận xương tủy.
Nhìn thấy Lâm Doanh Doanh miệng  toe toét,   trong nhà họ Hoắc đều hiểu rõ trong lòng, xem  Lâm yêu tinh là thật sự thích  cả của bọn họ,  nên mới một đêm  gặp mà  nhớ thành như , chậc, chậc,  sợ  hổ!
Lâm yêu tinh  quan tâm bọn họ nghĩ cái gì chứ, sự vui mừng trong lòng cô tuôn   ngừng từ trong mắt, lớn tiếng tuyên bố lệnh điều động mới của Hoắc Thanh Sơn. Thấy dáng vẻ cô vui mừng, vui đến giống như chức doanh trưởng  là chức vụ lớn nhất mà cô từng thấy .
Mẹ Hoắc chắp hai tay , vui vẻ : “Các thủ trưởng  hỏa nhãn kim tinh,       Thanh Sơn nhà   năng lực, ông trời phù hộ các thủ trưởng sống lâu trăm tuổi.”
Con trai   doanh trưởng,  là con dâu  thể theo quân . Hai ngày nay,  Hoắc thấy Lâm Doanh Doanh bất mãn  vui, mong đợi Hoắc Thanh Sơn trở về, trong lòng bà cũng  thoải mái gì.
Bây giờ thì  , tất cả đều vui mừng!
Mẹ Hoắc nhanh chóng  dọn thức ăn lên cho Hoắc Thanh Sơn ăn.
Hoắc Thanh Hà vỗ vỗ tay, đắc ý: “Ai ya,    há chẳng  em là em trai của doanh trưởng ?”
Cô  ưỡn n.g.ự.c , bộ dáng   khí thế, liếc Hoắc Thanh Phong một cái: “Thằng nhóc  lấm la lấm lét,   là      ,  xứng  em trai doanh trưởng, chắc là dùng hai cái bánh ngô để đổi lấy, mau đánh đuổi  !”
Hoắc Thanh Phong lập tức trả đũa: “Này  , chị đừng  dát vàng lên mặt  nữa, cho tới bây giờ cũng chỉ  nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng  từng   tới nhất phẩm cáo mệnh  .  là,  sợ  hổ,    hổ tới mức  tuyệt đối   là  nhà chúng ,   chừng chính là  nhà ai ném ,  chúng  lương thiện nên nhặt về, mau ném  ngoài !”
Bởi vì Lâm Doanh Doanh  vui cho nên hai   nín hai ngày  đốp chát , bây giờ  cả  về, Lâm Doanh Doanh vui mừng tới nỗi trời sập xuống cũng  buồn rầu, bọn họ cũng yên tâm tiếp tục vung tay đốp chát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-178.html.]
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân thì chen chúc một chỗ xem lệnh điều động của Hoắc Thanh Sơn, hai    em, em  , trong lòng  một loại cảm giác kích động. Bọn họ cảm thấy chị dâu là  trong thành phố tới, con gái của nhà thủ trưởng, thế mà cô cũng  trúng  cả, như  thì  cả là một doanh trưởng  chỉ định vô cùng lợi hại.
Hai thằng nhóc từ  tới nay vẫn luôn   bất kỳ lý tưởng rõ ràng nào đột nhiên sinh  một tia hâm mộ.
Trước  Hoắc Thanh Hồ chỉ là sùng bái  cả của  , bắt chước theo  cả, đối với tương lai hoặc nghề nghiệp  hề  bất kỳ ý nghĩ gì, cứ dần dần trưởng thành    ruộng kiếm công điểm,  từng nghĩ tới   cái gì.
Tạ Vân thì càng là như , một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, vốn là cả ngày chỉ  thi xem ai tiểu cao hơn với mấy đứa nhóc, bây giờ cũng  mơ hồ sinh  một vài suy nghĩ. Nếu như lợi hại giống như  cả,  sẽ  chị gái xinh  như yêu tinh thích ~~
Hai thằng nhóc   xong bài tập, cũng  học nữa, tay trong tay chạy đến nhà chú ba báo tin.
Mẹ Hoắc sợ Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà ở bên cạnh cãi   phiền tới Lâm Doanh Doanh, đuổi bọn họ  nhà học bài. Hoắc Thanh Phong lập tức lấy lý do là hai em trai  chạy mất, cũng chạy theo tới nhà chú ba.
Người  thích học, luôn luôn tìm kẽ hở để chen chân trốn học.
Hoắc Thanh Phong thì tiếp tục phấn đấu với Hoắc Thanh Hạnh, hai cô  học chữ   chậm, học cái  quên cái , chọc cho Hoắc Thanh Hà  nhạo.
Hoắc Thanh Hà: “Thanh Phương, em còn   giặt quần áo !”
Hoắc Thanh Phương: “Chờ một lát nữa , tắm xong  giặt cũng .” Không thấy   đang bận bịu học bài .
Hoắc Thanh Hà thấy bây giờ cô    thiết với Hoắc Thanh Hạnh, hời hợt với  hơn nhiều, lập tức  quấy rối, nhưng  vì để cho Thanh Phương giặt quần áo, cô   chủ động dạy các em học bài.
“Ngốc! Học cũng  phương pháp cả, em  học bí quyết .” Cô   một hồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng hai em gái cũng bừng tỉnh hiểu : “Hóa  còn  thể như  hả?”
Hoắc Thanh Phương: “Xem    chị  giặt quần áo cho em .”
Hoắc Thanh Hà: “Nói khoác.”