Hai chị em bắt đầu cãi , hơn nữa Hoắc Thanh Hà còn kiên quyết con gà trống đánh bằng võ miệng, cô dựa móng vuốt!
Lâm Doanh Doanh: “Đổi một chủ đề khác, bây giờ mỗi một ưu điểm của khác. Sau các em , ở trong đơn vị chẳng những thể hiện , cho lãnh đạo và đồng nghiệp là thể nào thiếu các em thì còn phát hiện ưu điểm của khác, học tập , tôn trọng .”
Lần Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh giỏi nhất, các cô hết một lượt trong nhà .
Lâm Doanh Doanh chiếm một vị trí tâm thiện, độ lượng, khoan dung, thông minh tài giỏi, thưởng phạt rõ ràng... Đủ loại từ khen ngợi mỹ miều đều gắn lên cô, cho lòng hư vinh của cô bành trướng .
Dĩ nhiên trong lòng Hoắc Thanh Hà sẽ thêm mấy từ tiêu cực kiêu căng, ngang ngược, gian xảo, tùy hứng, ham ăn biếng , ỷ thế h.i.ế.p , hồ ly tinh vân vân.
Mà đến chỗ của Hoắc Thanh Phong thì chính là: “Đẹp , chị dâu chị nhất, tiền nhất.”
Chờ Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân tan học về nhà thấy Lâm yêu tinh đội lốt cô giáo, bắt các em chị vùi đầu cực khổ học hành, choáng ngợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hồ múc nước rửa mặt, phát hiện chậu nước nước, hô lên: “Hết nước , hôm nay đến phiên ai gánh nước ?”
Trước khi Hoắc Thanh Sơn ở nhà thì là gánh nước, lúc ở nhà thì Hoắc Thanh Phong gánh, nhưng nếu như Hoắc Thanh Phong cũng đồng về, cơ bản đều là Hoắc Thanh Phương gánh, bởi vì Hoắc Thanh Hà sẽ gánh nước.
Các chị bên đều đang ma quỷ, Hoắc Thanh Hà: “Gánh nước, lu nước, thùng nước, đòn gánh, giếng nước, như thế nào?”
Mấy khác lập tức cúi đầu soạt soạt soạt.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân: !!! Đây đều là bệnh thần kinh hả! Lâm yêu tinh quá dọa !
Hai bọn họ u oán Lâm Doanh Doanh một cái, cảm giác đây là âm mưu của cô, đang cố tình ức h.i.ế.p hai bọn họ, trả thù chuyện hai bọn họ trốn học. Hoắc Thanh Hồ nghiến chặt răng, khăng khăng chịu nhận thua!
Cậu sang bên cạnh cầm đòn gánh, xách hai thùng nước , bảo Tạ Vân theo, hai bọn họ gánh nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-184.html.]
Lâm Doanh Doanh híp mắt hai bọn họ, còn cổ vũ hai bọn họ, thằng nhóc mười hai tuổi là thể gánh nước , dẫu ngày khi cha Hoắc Thanh Sơn còn sống, cha ở nhà thì mới chín tuổi bắt đầu gánh nước giúp .
Hai thằng nhóc đến bên cạnh giếng, học theo dáng vẻ của lớn gánh nước.
Tạ Vân: “Anh, gánh nửa thùng là .”
Cặp lông mày xinh của Hoắc Thanh Hồ nhíu : “Nửa thùng? Em là gánh nổi một thùng, nửa thùng là ? Là một thằng học đòi?”
Tạ Vân: “... Anh, nhạy cảm quá. Em chỉ sợ là gánh nổi thôi.”
Hoắc Thanh Hồ: “Anh gánh nổi?” Cậu hừ một tiếng, kiêu ngạo xuống, để đòn gánh lên vai, đó tùy ý nhấc lên.
Trong tưởng tượng của , hẳn là cũng giống với cả, dễ dàng gánh một thùng nước, đó tiêu sái như thường vung tay mà về nhà, thậm chí còn thể chút bước nghiêm chỉnh, thấy cả.
Thế nhưng thực tế tàn khốc, lên liền giống như gặp một ngọn núi lớn, lập tức đánh lùi .
Hai thùng nước, một thùng ít cũng ba mươi cân, còn chẳng là tận những hai ngọn núi ?
Hoắc Thanh Hồ gập cả , lưng cong thành hình con tôm khô, hì hục thở dốc kéo lê hai bước.
Tạ Vân: “... Anh, cố gắng lên. Không thì đổ nửa thùng .”
Hoắc Thanh Hồ cắn chặt răng: “Anh sẽ ?”
Lâm Doanh Doanh và Hoắc mấy niệm chú tới đau cả đầu, hai chồng nàng dâu quyết định đến bờ sông nhỏ phía tây thôn để giặt quần áo và ga trải giường, chờ giặt quần áo xong về nấu cơm cũng muộn.
Mẹ Hoắc còn hái hai quả cà chua cho Lâm Doanh Doanh. Bà phát hiện đứa nhỏ Lâm Doanh Doanh chịu ăn cơm đàng hoàng, là một đứa dày chim, bữa chính chỉ ăn mấy miếng thức ăn, ăn hai miếng màn thầu, no là sẽ ăn nữa, nhưng cô nhanh đói bụng, giữa hai bữa cơm sẽ đói bụng hai . Cho nên bình thường bà sẽ một vài món ăn nhẹ cho Lâm Doanh Doanh, hoặc là hầm canh cá, còn nữa thì ăn mấy quả như cà chua hoặc là dưa chuột, dưa gang.
Hai mới khỏi cửa thấy mặt con nít gánh nước tới, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân ở bên cạnh.