Nghe hai  bọn họ  như , những  trẻ   mấy đại đội ở thôn Hoắc Gia lựa chọn, cử  tới công xã để tham gia dự thi trở nên lúng túng,  còn tự tin nữa, điều  cũng khiến mặt con nít và mặt dài trực tiếp  suy sụp tinh thần,  chịu học nữa, vì dù  cũng chẳng thi đậu.
Chỉ  Lâm Doanh Doanh là  cho điều đó là đúng, cô vẫn đuổi em trai và em gái của chồng  học như cũ.
Cô còn an ủi bí thư vàđại đội trưởng: “Văn hóa vẫn cần  học, học  bao giờ là lãng phí. Nếu tất cả   đều am hiểu văn hóa, mà  đạt  thành tích, thì chỉ  thể cố gắng nghĩ cách khác.”
Bọn họ  thể nghĩ   cách nào khác nữa, chỉ cho rằng đại đội của  nhất định sẽ thua.
Thấy bọn họ  lạc quan như , Lâm Doanh Doanh cũng    nhiều, cô chỉ  bản  cô tự  cách.
“Dù   nữa thì  cũng  cách, ít nhất là để nhà hai thi đậu, nếu  hơn thì cả bốn nhà đều đậu.” Lâm Doanh Doanh bảo đảm.
Bí thư và đại đội trưởng đều cảm thấy đại tiểu thư như cô kiêu căng, tùy hứng,  thật, theo đuổi những mục tiêu cao xa.  lúc  đây cũng  còn cách nào khác, chỉ  thể  như , vẫn  khích lệ mặt con nít và mặt dài cố gắng hơn nữa, còn  để thi xong  .
Trong lòng bốn  thanh niên  trào phúng: Để cho chúng  thi xong   ,  mấy  cũng đừng tới gây náo loạn một trận chứ,   thì  ,  đả kích  càng  tự tin.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đám  Hoắc Thanh Phương cũng sợ bản    , nhưng Lâm Doanh Doanh  tiếp thêm sự tự tin cho bọn họ, cô bảo bọn họ cứ học theo giáo trình của ,  cần  lo lắng về kì thi.
“Vẫn  tới kỳ thi,   cứ tập trung học thôi, còn chuyện thi  tới lượt   bận tâm .” Thầy Lâm cũng  hề khách khí.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà đều tin cô, cô bảo họ  gì thì họ  cái đó, mặc dù Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà  tin cho lắm, nhưng cũng  còn cách nào khác, chỉ  thể còn nước là còn tát, tin  cô thôi.
Sau bữa tối ngày hôm đó, đám  Hoắc Thanh Hà  tiếp tục học,  Hoắc cũng tham gia náo nhiệt, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân  bài tập xong là giúp bọn họ kiểm tra môn  và .
Lâm Doanh Doanh nhanh chóng kéo Hoắc Sơn Thanh   ngoài tản bộ và lặng lẽ  chuyện với , cô thích cảm giác tản bộ với . Ở bên ngoài, cô  thể chọc ,  cũng  dám đánh trả  quá mức,  thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của , cô thật sự  vui.
Mười ngón tay đan  , hai  bắt đầu tản bộ trong làn gió đêm ấm áp.
Lâm Doanh Doanh hỏi: “Anh Sơn Thanh, ngày mai     ngoài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-190.html.]
Hoắc Sơn Thanh đáp : “Ngày mai  .”
Lâm Doanh Doanh : “Vậy   cùng với bọn em tới công xã Thành Quan .”
Hoắc Sơn Thanh hỏi cô: “Bọn em? Có việc quan trọng ?”
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng : “ đó.” Cô   qua với Hoắc Sơn Thanh, hiển nhiên là Hoắc Sơn Thanh  thể đồng ý hơn.
Sáng sớm ngày hôm , Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Thanh Phong tới xin phép cho vài thành viên trong nhà   ngoài  việc, để bọn họ tới công xã Thành Quan với Hoắc Sơn Thanh.
Vì Lâm Doanh Doanh  bảo đảm nên bí thư cũng chỉ  thể để tùy cô giày vò, dù  thì mấy ngày nữa, thi xong ở công xã là thôi.
Cho dù ông   ấn tượng về Lâm Doanh Doanh như thế nào do nữa, cho dù là xuất  của cô và nhà chồng cô, thì bí thư cũng sẽ nể mặt mà để cô giày vò!
Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Sơn Thanh đưa cô lên lưng ngựa để hai  cùng cưỡi, tiếp đến là những người khác thì  theo bằng xe con la của đại đội, cứ như , bọn họ  nhanh chóng tới công xã Thành Quan  buổi trưa.
Đám  Hoắc Thanh Phong cảm thấy  tò mò nên hỏi: “Chị dâu, rốt cuộc là chúng  đang  gì ?”
Lâm Doanh Doanh khẽ : “Cho    cơ hội lái máy kéo. Học lý thuyết thôi mà  thực hành thì   ?”
Hoắc Sơn Thanh  liên hệ ,  nhanh, bọn họ   chứng kiến chiếc máy kéo Đông Phương Hồng thật sự!
Hoắc Sơn Thanh  liên hệ xong hết, bảo bọn họ học hỏi từ chiếc máy kéo, bây giờ tất cả đều phụ thuộc  năng lực học tập của cá nhân mỗi .
“Má ơi, chị dâu, chị đúng là  năng lực, lái cái máy kéo , !” Hoắc Thanh Phong tràn đầy sự tự tin.
Bốn  thanh niên  cũng vô cùng kích động, họ  ngờ là Lâm Doanh Doanh  hào phóng đến mức đưa bọn họ đến đây để học tập.
Mặt con nít kích động đến nỗi trực tiếp đưa tay   bắt tay với Lâm Doanh Doanh để bày tỏ sự cảm kích: “Chị dâu, chị dâu! Chị là chị dâu của em!”
Mặt mũi của Hoắc Sơn Thanh tối ,  lập tức ngăn mặt con nít  một cách thản nhiên: “Đừng  táy máy tay chân.”