Lâm Doanh Doanh mềm lòng bởi nụ của , thế nên cô bắt đầu nếm thử quả đào dại , nhưng cắn một miếng: “A a a a, chua quá, chua quá!” Cô kéo bàn tay của Hoắc Thanh Sơn qua lập tức nhả miếng đào trong lòng bàn tay .
Hoắc Thanh Sơn hề suy nghĩ gì mà nhanh chóng bỏ miếng đào đó trong miệng ăn.
Thiếu niên đối diện trợn to hai mắt, miếng đào mà đang nhai trong miệng rớt xuống đất một cái “Bịch”.
Hoắc Thanh Sơn bẻ mấy cái đào khác , lượt ăn thử một miếng nhỏ, khi nếm vị tương đối ngọt thì lập tức bẻ quả đào , lấy phần đào ngọt nhất và đút cho Lâm Doanh Doanh ăn.
Cô sách, há miệng như con chim non , đó cô gật đầu một cái, khen : “Ừm, trái ngon, đúng là trái Thanh Sơn hái.”
Thiếu niên: “!!!”
Cậu cắn từng trái, cũng trái nào ngọt! Hơn nữa, rõ ràng là hái nó! Lúc , đảo mắt trái đào nhỏ đang vứt một bên mà Lâm Doanh Doanh cắn một miếng, cũng vì miếng đào đó chua nên cô chê và quăng nó sang một chỗ ai để ý. Cậu cũng ăn thử một miếng xem là nó chua thật , nhưng nghĩ đến đây thì lập tức đỏ mặt.
Hoắc Thanh Sơn : “Em thì mấy ngày nữa hái.” Anh thấy tầm mắt của thiếu niên đang hướng về phía trái đào mà Lâm Doanh Doanh cắn qua, nên lập tức cầm lấy trái đào đó và tự ăn.
Thiếu niên hỏi trái đó ngon , nghĩ tới đây thì khuôn mặt của càng thêm đỏ bừng, vội vàng xoay , bỏ chạy.
Lâm Doanh Doanh cảm thấy khó hiểu, cô hỏi Hoắc Thanh Sơn: “Cậu thế?”
Hoắc Thanh Sơn đáp cô một cách hờ hững: “Anh .”
Lâm Doanh Doanh lật sang trang khác, trách : “Chắc chắn là do quá nghiêm túc, dọa sợ. Anh một cái , đừng cứ cả ngày như ông cụ già…”
Bỗng dưng, Hoắc Thanh Sơn nghiêng , cúi đầu sát về phía cô, chóp mũi của gần như là chạm chóp mũi của cô, thở nóng bỏng của phà ở bên môi cô, dọa cô giật đến mức trợn to hai mắt, cô vội vàng ngửa mặt .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn thấy ánh mắt của cô chút hốt hoảng, con đen càng thâm sâu, đó bảo cô tiếp tục sách, còn hái đào cho cô ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-193.html.]
Lâm Doanh Doanh vỗ về trái tim nhỏ đang nhảy cẫng lên, cô thắc mắc, khi nãy để lộ ánh mắt xâm lược như chứ. Cô phục nên tiếp tục khiêu khích : “Được , em là ông cụ già nữa, nhưng cũng lúc, nét mặt của giống như của ba em … Ha ha…” Cô thấy Hoắc Thanh Sơn cô với ánh mắt đầy uy hiếp, thế là cô lập tức nhoẻn miệng .
Cô đưa ngón tay thon thả, trắng nõn nhẹ nhàng nhéo má một cái: “Cười cho chị xem một cái.”
Con của Hoắc Thanh Sơn trở nên sâu thẳm, cô tự xưng là chị, chẳng lẽ cô thật sự thích nam sinh trẻ tuổi hơn so với cô ? Anh nhếch miệng, cố nặn một nụ , khiến vẻ mặt của Lâm Doanh Doanh như vỡ .
Cô cắn môi, khẽ : “Anh, cái gọi là miễn cưỡng .”
Hoắc Thanh Sơn lướt qua xung quanh, phần lớn là ở trong phòng việc đều còn ở đây nữa, chỉ hai cán bộ già là đang ở bên chuyện với bằng cách gào lên vì lãng tai. Thấy , đưa tay và nắm lấy chân cô ở gầm bàn.
Thân thể của Lâm Doanh Doanh trở nên cứng đờ, ngờ Hoắc Thanh Sơn bảo thủ, cứng nhắc dám táy máy tay chân! Khi , cô bắt đầu lúng túng, chỉ dùng ánh mắt để hiệu cho , uy h.i.ế.p , cảnh cáo , dù tức giận nhưng trông cô vẫn đáng yêu.
Anh cong khóe môi, tay trái chống cằm, nghiêng đầu, dù bận nhưng vẫn nhàn nhã cô, tay thì đặt ở nơi quy củ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, rạng ngời của Lâm Doanh Doanh lập tức đỏ ửng, nhất thời trông cô xinh vô cùng, đôi mắt đào ướt át cũng trở nên mơ mơ màng màng.
Hoắc Thanh Sơn lập tức cảm thấy hối hận, lúc dừng tay , đưa bàn tay lên đầu cô, xoa dịu dàng : “Đọc sách .”
Lâm Doanh Doanh cắn môi, rưng rưng nước mắt , lặng lẽ tố cáo .
Hoắc Thanh Sơn chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, miệng lưỡi khô, cũng nãy là trêu đùa vợ là đang tự hành hạ , dù … Anh lấy một tập tài liệu từ bàn lên mà quạt cho cô, để cô hạ nhiệt một chút.
Lâm Doanh Doanh âm thầm đạp một cái.
Hoắc Thanh Sơn khẽ , cô nhỏ giọng : “Ngoan, đợi về nhà.”
Lâm Doanh Doanh lập tức lấy tay che mặt , để ý tới nữa.