Đợi đến khi màn đêm buông xuống, máy kéo vẫn  mang theo cái đèn bão để tiếp tục chiến đấu, việc    kinh nghiệm thì  . Thế nên hai chị em Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong mới  về bờ ruộng để tụ họp với  .
Ăn ổ bánh ngô xong, Lâm Doanh Doanh mới hỏi thăm tình hình của  : “Mọi  cũng đừng nản chí, mấy đại đội khác   cơ hội giống   như thế  , bọn họ còn  tiếp xúc với máy kéo bằng   nữa đấy. Sau khi  về, vẫn còn hai ngày để tiếp thu thêm một ít kiến thức.”
Sau đó thì bọn họ  lời cảm ơn và tạm biệt đối với đám  của tổ trưởng Uông.
Lúc trở về, Hoắc Thanh Hà   chán nản, cô   đôi bàn tay mảnh khảnh của , từ khi lọt lòng đến nay, đây là  đầu tiên cô  than thở, hoài nghi về bản : “Chẳng lẽ đôi tay  của  chỉ là một vật trưng bày,   phế?”
Hoắc Thanh Phong   thì tỏ  đắc ý: “Cả ngày cứ cho  là  thông minh, thế nào, núi cao còn  núi cao hơn,  giỏi thì   khác giỏi hơn thôi!”
Hoắc Thanh Hà đạp  một cái: “Đầu óc và tay chân của chị  thể phối hợp  với , rốt cuộc là vấn đề  ở  chứ?”
Hoắc Thanh Phong lớn tiếng : “Còn   , tay của chị  phế đó, ha ha ha!”
Hoắc Thanh Hà đáp : “Tay chị mà phế, thì não em  tàn, mắt  mù!”
Cô   phục! Thanh Phương  thể học, thì tại  cô   ? Không  thường ngày cô  thông minh hơn em gái ?
Lâm Doanh Doanh mặc kệ vướng mắc của bọn họ, chỉ cần Thanh Phương và Thanh Phong  thể thi đậu là . Một nhà  hai  tới công xã lái máy kéo để kiếm tiền lương và phiếu lương thực, đến lúc đó cuộc sống của gia đình sẽ thoải mái hơn  bao nhiêu.
Lúc bọn họ về đến nhà cũng  hơn nửa đêm .
Sáng sớm ngày hôm , đám  của Hoắc Thanh Phương vẫn  dậy sớm để đến đại đội học. Bây giờ, Hoắc Thanh Phương như thể  trở thành   đầu trong đám thanh niên, bọn họ  hẹn cô  cùng  học, hơn nữa bọn họ nhất định  giữ bí mật, tránh để đại đội khác học hỏi. Chỉ cần kiên trì cho đến ngày mốt thi xong là  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-196.html.]
Hoắc Thanh Hà  phục, cũng cố gắng hết sức  để thi đậu, bởi vì  đây, cô  cứ  cái gì là Thanh Phương cũng đều  theo, nhưng  , cô   theo Thanh Phương, Thanh Phương   mà cô    thể, cô   thể chấp nhận nổi cái chênh lệch .
Bọn họ  , hai  em cũng  học,  Hoắc trực tiếp dùng ổ khóa để móc cửa ,   với mấy  bạn hàng xóm của  là bà  ở nhà, nên cũng đừng ghé sang, bà cũng   ngoài để quan sát tình hình học tập của đại đội.
Đợi  khi bọn họ rời , trong nhà trở nên yên ắng, Hoắc Thanh Sơn  tỉnh nhưng   dậy,  đầu tiên   lười biếng ở  giường.
Anh  Lâm Doanh Doanh đang ngủ say ở trong ngực, trông  khác gì một con mèo nhỏ mềm mại, yên tĩnh, đang  co rúc  trong n.g.ự.c . Mái tóc đen nhánh mềm mại xù lên nhưng như thế  càng trông cô thêm ngây thơ và đáng yêu. một con mềm mại mái tóc đen nhánh ngủ tạc mao. Anh  nhịn  mà cúi đầu xuống hôn cô, cái trán sáng bóng, chóp mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, chiếc cằm nhọn,  hôn mà   chút  thể khống chế .
Người trẻ tuổi sức lực dồi dào,  mới  giai đoạn ăn mặn, luôn cảm thấy mỗi ăn ngày đều  cảm thấy chán, cả   xài hết sức lực,   tiêu hao ở   đối phương.
Lâm Doanh Doanh lẩm bẩm một tiếng, cô bắt đầu ôm  chặt hơn, nép sâu  trong lòng n.g.ự.c của , cô và  ôm , cũng   ai sinh  vì ai, dù  thì cũng khớp một cách  mỹ.
Nụ hôn dọc xuống một đường của   một đường chọc giận, khiến Lâm Doanh Doanh đang trong giấc ngủ  thở hổn hển.
Cô  mơ, trong mơ cô  thấy Hoắc Thanh Sơn phát dục,  chơi với cô ngay lập tức,  đó cô còn để   như ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô rên rỉ một tiếng, tự đánh thức bản  , lúc  cô mở đôi mắt đang còn lim dim vì buồn ngủ, cô cảm thấy như   bản  đang ở .
Rất nhanh, cô phát hiện     cảm giác bất thường, cô bỗng trợn to hai mắt,  hai chân trắng nõn bắt đầu đạp tứ tung: “Hoắc Thanh Sơn,  học hư! Hư lắm…”
Nhớ tới chuyện đêm qua, khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng lên như giọt máu.
Trên đường bọn họ về nhà, ánh trăng chiếu xuống mặt đường tựa như thủy ngân tả đất  dựa theo đường, thậm chí còn sáng hơn so với đèn  xe ngựa, mấy thanh niên   xe cũng vô cùng phấn khích, bọn họ  vỗ tay  ca hát vui vẻ.