Hoắc Thanh Sơn và cô thì ở phía đằng , con ngựa đen cũng chậm rãi, hề vội vàng. Ban đầu chăm sóc cho cô một ngày mệt nhọc, để cô ngủ trong n.g.ự.c của một lúc. Mà cũng đợi tới khi cô chuẩn ngủ, lập tức trêu chọc cô, rõ ràng là táy máy tay chân, mà bảo cô đừng cựa quậy kẻo ngã xuống.
Vất vả lắm mới về đến nhà, cô mềm nhũn ở trong n.g.ự.c , chẳng cử động, nhưng một ngày ở bên ngoài là cát bụi thổi , cô cứ cảm thấy cả ngứa ngáy, còn bảo là sẽ giúp cô tắm rửa, kết quả là tắm chọc cô!
Bây giờ thể của cô, nắm rõ như lòng bàn tay, chú ý một chút là trêu chọc cô.
Cái câu động tay động chân là ai mới đúng chứ!
Cô cảm thấy bản nhất định lập ba điều khoản với , chỉ cô mới thể trêu chọc , còn thì phép chọc cô mới .
Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Lâm Doanh Doanh lập tức hổ, cô nức nở đạp , bảo tránh .
Hoắc Thanh Sơn leo lên, hình cao lớn ở phía cô, chỉ chừa một trống giữa hai , bóng lấn át.
Anh hôn cô, cất khẽ giọng khàn khàn: “Có đói ?” tay thì vẫn quy củ.
Đôi mắt cô long lanh ánh nước, phảng phất như gì đó sắp chảy , cô cắn môi, cất giọng ngọt ngào, mềm nhũn: “... Anh xa, em thích .”
Cô vẫn tỉnh ngủ, trong cảm thấy khó chịu.
“Vậy cục cưng thích kiểu nào? Thích mấy thanh niên trẻ ?” Giọng của khàn khàn: “Trẻ quá cũng , liều lĩnh, dễ kích động, cũng chẳng quan tâm, chăm sóc ai.”
Lâm Doanh Doanh chu đôi môi đào, lẩm bẩm trong miệng: “Trẻ chút cũng , kiểu chó con, lời, giống , cái ông chú quấn !”
Con của Hoắc Thanh Sơn trở nên thâm sâu, khóe miệng khẽ cong lên: “Chó con? Ông chú?”
Giọng của trầm thấp, còn mang theo phần uy hiếp, động tác cũng bắt đầu trở nên hung hăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-197.html.]
Cô bắt đầu chịu nổi nữa , cánh tay mềm mại quấn lấy cổ của , cô còn cào loạn cả lên, miệng thì bừa: “Anh là ông chú già… A…” Cô bắt đầu đá chân, miệng thì nhận thua, cầu xin tha thứ: “Anh là con sói con, là ông chú già… Anh là trai trẻ, là ông già…”
. . .
Náo loạn một hồi lâu, Lâm Doanh Doanh từ lim dim buồn ngủ thành đánh thức, cuối cùng là mệt đến mức cử động ngón út.
Lúc , cô thút thít, cắn Hoắc Thanh Sơn, nhưng hiểu cô, trong lúc cô thút thít, nhất quyết chịu bỏ qua cho cô, thì thể sẽ khiến cô lớn hơn nữa.
Bởi vì khi , cô sẽ , cũng sẽ sức để nhỏ.
Lâm Doanh Doanh nhắm mắt , chui trong lòng n.g.ự.c , thủ thỉ: “Anh cũng sợ thận hư.”
Anh bày dáng vẻ thỏa mãn, giọng thì vẫn khàn khàn hấp dẫn: “Em yên tâm, ở ngươi uổng , nhất định sẽ hư.”
Bởi vì thể dừng ăn cô , mà hạn chế đấy, nếu thì cô thật sự sẽ ngừng.
Hoắc Thanh Sơn là một lòng chính trực, coi trọng sự thật, nên để ý đến việc vợ già, và càng để ý khi cô chê già, chỉ thích mấy thanh niên trẻ nhiệt huyết, non nớt hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh dùng hành động thực tế để chứng minh với cô rằng hề già chút nào, cũng thể chiến đấu kịch liệt, mệt mỏi giống như mấy thanh thiếu niên mới yêu , dù chỉ cô là chịu , là .
Lâm Doanh Doanh cũng lười mắng , ông , mới 23 tuổi, thể lão chứ, thịt vẫn còn tươi lắm! Người biểu cảm của nghiêm túc quá thôi mà, hu hu hu~~ đầu óc cái lỗ, thể cứu… Không , là đầu óc của cái lỗ, là đầu óc của cô cái lỗ mới đúng, tại cô khiêu khích , mặt nghiêm túc như ông già, hu hu…
Đợi đến khi Lâm Doanh Doanh cảm thấy đói bụng nữa, thì mới phát hiện là gần mười một giờ!
Cô hoảng hồn Hoắc Thanh Sơn: “Hôm… Hôm nay ngoài ?”
Vẻ mặt của Hoắc Thanh Sơn cũng trở nên bình tĩnh trở , nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đen vẫn nhuốm màu của dục vọng, nhỏ giọng : “Anh xong thủ tục , bây giờ sẽ bên cạnh em mỗi ngày.”
Sau khi nông trường phía bắc, tạm thời gặp cô trong một thời gian dài. Không chỉ cô nhớ , mà cũng nhớ cô đến phát điên, chẳng qua là bộc lộ tình cảm ngoài, cũng nũng nịu ở ngoài miệng giống như cô.