Mẹ Hoắc  theo , điều bà lo lắng duy nhất chính là Lâm Doanh Doanh. Lần    trở về cả đêm, cô ở nhà ngóng đông ngóng tây, dáng vẻ    yên,  cho một bà già như bà  thấy cũng   đành lòng.
Dù  thì Lâm Doanh Doanh   gả đến đây là vì con trai , nếu con trai  ở nhà,    đương nhiên cũng  cần lưu .
Bà  hai vợ chồng son ở bên  mỗi ngày, sớm sinh một đứa con, như  sẽ trông  vẻ giống gia đình hơn.
Buổi trưa Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân về nhà,  cùng còn  chú ba Tạ, đám Hoắc Thanh Phương  học nên trong nhà ít  hơn hẳn,  Hoắc ngại lúc ăn cơm vắng vẻ nên bảo chú  cũng đến ăn cơm.
Chú ba Tạ   Hoắc Thanh Sơn sắp trở về đơn vị, vẫn cẩn thận dặn dò tỉ mỉ kỹ lưỡng như  đây, "Chờ buổi tối   đến uống rượu, đàn ông chúng  uống thêm hai chén."
Hoắc Thanh Hồ bĩu môi,  còn khó chịu hơn so với Lâm Doanh Doanh,      cả .
Ăn cơm xong chú ba Tạ  trở về bắt gà mái  đẻ trứng  đây, để tối  Hoắc  thịt  hầm một nồi, như    món mặn, cũng  cần   thêm gì nữa.
Hoắc Thanh Sơn giúp  Hoắc  lấy bát đũa, thấy Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hồ  ngẩn  ở  bàn, Tạ Vân  cái   cái .
Anh mỉm  và gõ đầu Hoắc Thanh Hồ, "Còn   học?" Tạ Vân đang chờ em đó."
Hoắc Thanh Hồ  lên một cách máy móc, "À." Quay đầu   ngoài. Tạ Vân lập tức đuổi theo.
Hoắc Thanh Sơn  theo  ngoài, đến cửa cổng mới lên tiếng, "Thanh Hồ."
Hoắc Thanh Hồ    đầu   , "Anh cả."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Học hành cho giỏi , đợi  cả thu xếp  thỏa ở bên , sẽ đón em và  qua."
Hoắc Thanh Sơn  sớm  dự định, đợi Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà lập gia đình, Hoắc Thanh Phong cũng lớn và hiểu chuyện  thể thành gia lập nghiệp,  sẽ đưa  và em trai em gái .
Hoắc Thanh Hồ  xong, hai mắt lập tức sáng bừng lên, vẻ lo lắng  mặt  biến  hết, hào hứng hỏi: "Anh cả, thật ạ?"
Hoắc Thanh Sơn  , "Đương nhiên. Hai ngày nữa  cả trở về đơn vị, chị dâu em tạm thời ở nhà , em  giúp  cả chăm sóc  và chị dâu cho  đó nhé."
Hoắc Thanh Hồ ưỡn ngực, dáng vẻ  lớn, "Đương nhiên,  cả,  yên tâm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-215.html.]
Hoắc Thanh Sơn gật đầu, để cho bọn họ  học.
Trên đường , Tạ Vân bĩu môi  vui, bắt đầu buồn bã,  cả chỉ  đón  ba , cũng   đón , ừm,  vui.
Hoắc Thanh Hồ đá  bé, "Em  gì ? Cái môi bĩu như chị dâu yêu tinh,  thể treo  chai dầu."
Tạ Vân: "Anh sẽ  cùng với  trai của ,  đưa em theo."
Hoắc Thanh Hồ: "Ai   mang em theo, chỉ cần chú ba đồng ý,    thì sẽ đưa em  theo đó."
Tạ Vân lập tức phấn chấn, ôm Hoắc Thanh Hồ, "Anh Ba  thật đấy, em và  nương tựa lẫn ."
Hoắc Thanh Hồ đau răng, "Em còn  cha đó,  bậy."
Tạ Vân thở dài, học   một dáng vẻ tang thương khẽ thở dài, "Ai, cha em    tìm  kế cho em ? Đều    kế thì sẽ  cha dượng, đến lúc đó  còn là cha em ?"
Hoắc Thanh Hồ nhớ tới cha , bác cả và thím ba đều luôn lặng lẽ  với   là cha  là do    khắc chết,   là một gánh nặng nhỏ,chờ đến bao giờ  tái hôn tìm cha dượng thì chắc chắn sẽ  cần   nữa.
Ừm, may mắn là,    tái hôn.
Tốt nhất chú ba cũng  cần tìm  kế cho Tạ Vân.
Đầu óc của    chuyển,  với Tạ Vân: "Chúng  lưu ý một chút,   chú ba  xem mắt thì chúng   hỏi thăm một chút,  xem  phụ nữ đó trông như thế nào, nếu giống như Vương Hương Vân , thì chúng  sẽ quấy nhiễu bà ."
Trong mắt của Tạ Vân nhất thời dấy lên một ngọn lửa nhỏ, "Anh ba  đúng là nghĩ   cách , chúng  cứ thống nhất  như  ."
Trong nhà, Hoắc Thanh Sơn  ,  Lâm Doanh Doanh vẫn còn  ngẩn  ở nhà chính.
Anh nắm lấy vai cô, "Không  ngủ trưa?"
Lâm Doanh Doanh lập tức ôm lấy cánh tay , "Không  ngủ, em sợ em ngủ dậy   ."
Hoắc Thanh Sơn  lời  của cô  cho chua xót, "Sáng sớm hôm  mới ."
Lâm Doanh Doanh: "Thật  chính là tối mai. Hu hu..." Vừa nghĩ đến tối mai  Thanh Sơn sẽ , cô thật sự  nỡ.