Hoắc Thanh Sơn trực tiếp ôm cô, "Đi ngủ trưa ." Nếu  ngủ, cô càng sẽ suy nghĩ lung tung, đến lúc đó cả buổi chiều đều sẽ buồn bã  vui, ai cũng  thoải mái.
Lâm Doanh Doanh ôm eo , kéo  xuống, Hoắc Thanh Sơn liền thuận theo  xuống  gối ôm cho cô.
Cô nhét đầu xù xì của   cổ , nhích tới nhích lui, hận  thể chui  trong cơ thể của .
Hoắc Thanh Sơn ôm cô, bàn tay to xoa xoa lưng cô, vỗ vỗ nhẹ nhàng dỗ cô ngủ. Cô cố gắng chống mí mắt  , như thể nhắm mắt  sẽ  thấy  ít hơn.
Hoắc Thanh Sơn  hành động đó của cô  cho trong lòng càng thêm chua xót, quyết định  cái gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, để cho cô  khi    ngủ bên cạnh thì cô vẫn  .
Cô   cho  , cổ họng phát  âm thanh nức nở, sắp .
Anh thở dài, thật sự là  còn cách nào khác với cô, chỉ  thể ôm cô và lẳng lặng . Dần dần, cô  phát  âm thanh nữa,  thở cũng đều đều, chắc là  ngủ.
Hoắc Thanh Sơn cũng tranh thủ thời gian ngủ bù một giấc, đến khi  tỉnh  thì cảm giác n.g.ự.c ướt sũng, cô ở trong lồng n.g.ự.c   thút tha thút thít,  trông  đáng thương.
Hoắc Thanh Sơn vội vàng kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ,  phát hiện cô vẫn còn đang ngủ,   đau đớn, nước mắt lặng lẽ chảy, lông mi dính  thành từng cụm, đáy mắt đỏ bừng, cả khuôn mặt đều  nước mắt  cho đỏ bừng, thật sự là dáng vẻ ai thấy cũng thương.
Anh cảm nhận  cảm giác tan nát đau lòng, thật sự     gì mới , dường như chỉ khi  thấy nụ  rực rỡ như   của cô thì  mới  thể thực sự yên tâm.
Anh hôn cô từng cái một, thấp giọng đánh thức cô dậy.
Lâm Doanh Doanh "hức" một tiếng, túm vạt áo   nức nở, "Em mơ thấy  chết."
Cô thậm chí còn mơ thấy Hoắc Thanh Sơn trong cốt truyện ban đầu, với những hình ảnh sống động như , giống như cô  theo bên cạnh . Anh đau cô cũng đau,  chật vật cô càng đau lòng hơn , thấy   thương, đau khổ, cô thực sự như thể  phát điên, đặc biệt là khi  thấy  và kẻ địch đồng quy vu tận(1), cô cảm giác như trái tim   tan nát.
(1) Đồng quy vu tận: Cùng đến chỗ chết, cùng chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-216.html.]
Nếu như ngày cưới cô đột nhiên   cốt truyện ban đầu, sự bi thảm của Hoắc Thanh Sơn trong cốt truyện  khiến cô  hù dọa, nhưng kể từ khi kết hôn với  sống chung ngày đêm với , cô cảm nhận  những tình yêu tình cảm gia đình sống động, bây giờ mơ thấy cốt truyện bi thảm như , cô  thể chấp nhận .
Không chỉ sợ hãi, mà còn còn  một cảm giác đau đớn, cô sợ mất  , nếu  thực sự chết, cô  cảm giác  sẽ đau chết.
Cô  đến nỗi khiến Hoắc Thanh Sơn thật sự  tan nát cõi lòng, chỉ  thể dùng sức ôm cô, sức lực lớn đến mức quên mất cố kỵ  thể  cô đau  , chỉ hận  thể kéo cô nhập  trong cơ thể .
Vân Mộng Hạ Vũ
Suy nghĩ một cách lý trí, thì xa  hai tháng tối đa nửa năm, sẽ sớm gặp  .
 con tim      ,   xa  dù chỉ một giây một phút.
Chờ Lâm Doanh Doanh  đủ , tâm tình liền thoải mái hơn  nhiều, giống như những lo lắng tích lũy trong lòng đều phát tiết  ngoài . Cô cũng  ngờ   lập dị như , chỉ vì sắp xa Hoắc Thanh Sơn một thời gian ngắn, mà cũng  thể  đến mức  kiềm chế  như .
Nếu như   cô tự  chứng minh, từ nhỏ    cảnh , cha  yêu thương,  từng  tủi , bây giờ  cảm thấy tủi  như  là một cây cải thìa  ai yêu,  ai thương.
 thực tế ngẫm , trong lòng cô vẫn tủi     ngoài,  khi xuyên qua còn mắc căn bệnh kỳ lạ , lo lắng  khi xuyên qua, đột nhiên ý thức  nỗi sợ hãi xuyên sách, yêu một   sợ mất  đó lo  lo mất, tất cả đều nổi lên tiềm thức của cô, từng chút từng chút gây áp lực, tích lũy sức mạnh ở vị trí cô   thấy, áp bức cô, cuối cùng   khi nào sẽ đè bẹp cô.
Bây giờ   bước đột phá, cô   thể  và phát tiết, dường như áp lực  giảm bớt một  nữa.
"Anh Thanh Sơn,  nhất định  chú ý giữ gìn sức khỏe của chính , vì em cũng  chú ý giữ gìn sức khỏe bản ,  ?" Giọng  của Lâm Doanh Doanh khàn khàn mang theo giọng mũi nồng đậm.
Hoắc Thanh Sơn gật đầu, "Anh bảo đảm."
Quân tử một khi  hứa, nghìn vàng cũng   đổi .
Tác giả  một cái gì đó để : Ah,  Thanh Sơn   , hài lòng ~~
[Ai bảo tác giả  thích vợ chồng son nhà   sến súa   đắn? Hẹn gặp  giờ học ở  rừng cây!]