Người   tiểu biệt thắng tân hôn(1), xa  xa  đều như . Huống chi còn là một cuộc chia xa của một cặp mới cưới, nó còn rung động tâm can hơn nữa.
(1)Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa  ít ngày khi gặp  sẽ mang  cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn
Tối ngày 12, nhà  khách, Hoắc Thanh Sơn bắt đầu   ngoài, ở nhà vẫn luôn ở bên Lâm Doanh Doanh cho đến đêm ngày 13  ôm cô  ngủ.
Lúc đầu, cô  nỡ ngủ, chỉ sợ khi cô mở mắt  thì    , nhất định  ngắm  nhiều thêm giây nào  giây đó.
Sau khi Hoắc Thanh Sơn triền miên cùng cô hai , cô  mệt đến mức ngủ say sưa. Một giây  khi ngủ,  hàng mi dài của cô vẫn còn đọng nước mắt, cô  nỉ non   nỡ xa .
Hoắc Thanh Sơn chỉ ngủ  ba tiếng,  đó tràn đầy sức sống rời giường, thu dọn đồ   từ biệt  Hoắc.
Mẹ Hoắc mặc nguyên đồ ngủ  một giấc, lúc  bà  thức dậy thắp đèn, liên tục dặn dò  ở bên ngoài  chú ý an , giữ gìn sức khỏe: "Con   lời gì cả, lúc nào cũng xông  chỗ nào nguy hiểm, uổng công  căn dặn ."
Hoắc Thanh Sơn: "Mẹ, con sẽ  lời ."
Mẹ Hoắc gật đầu, cố nén nước mắt: "Đi ."
Hoắc Thanh Sơn đưa tay xoa đầu của Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân, khi    rời , Hoắc Thanh Hồ  tỉnh dậy, gọi một tiếng  cả.
Hoắc Thanh Sơn vỗ vỗ vai : "Ngủ ."
Anh  trở  phòng phía Tây,  Lâm Doanh Doanh co tròn ngủ vô cùng ngoan ngoãn, lòng  mềm nhũn . Anh cúi  hôn lên trán cô,  hôn lên đôi môi mềm mại của cô, cô bất giác há miệng  cuốn lấy môi .
Hoắc Thanh Sơn cố kiềm chế rời khỏi cô, cuộn chăn bên cạnh nhét cho cô, cô lập tức ôm chặt lấy ngủ say.
Anh  cô một cái thật sâu   lưng sải bước , cũng  cho  Hoắc tiễn,  tự  đến chuồng của đại đội lấy Hắc tuấn mã   cho ăn no  lặng lẽ dắt con ngựa rời khỏi thôn. Ra đến đường lớn bên ngoài mới xoay  lên ngựa, hô lên một tiếng, phi nước đại rời .
Đêm tối sâu thẳm, tiếng vó ngựa dồn dập, đạp vụn ánh   đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-217.html.]
Ngày hôm , Lâm Doanh Doanh thực sự  thức dậy từ sáng sớm, Hoắc Thanh Sơn  còn ở bên cạnh cô, mùa hè nóng nực khiến cô vô cùng khó chịu.  cô cố tình  mở mắt, như thể  mở mắt thì vẫn đang ngủ say,  vẫn  rời  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  lặng lẽ cả tiếng đồng hồ, trấn tĩnh  tâm tình.
Khi Hoắc Thanh Sơn ở nhà, cô  giả bộ diễn trò, Hoắc Thanh Sơn   ở nhà, cũng  từ biệt cô hẳn hoi, cô đương nhiên sẽ   như  nữa.
Lâm đại tiểu thư cho rằng   hiểu chuyện.
Tám giờ cô mới bò dậy, eo và chân còn  chút sưng đau, nhớ  tối qua Hoắc Thanh Sơn vốn luôn nội liễm khắc chế   những lời yêu đương nóng bỏng, cô   khỏi bật .
Nhìn  mang cái vẻ mặt nghiêm nghị như một cụ ông cổ hủ, nhưng  giường cũng lả lơi như thế thôi đó, hừm!
Cô duỗi những ngón tay mảnh khảnh , chọc  gối của Hoắc Thanh Sơn, thì thầm: "Đồ  xa,     , nhưng cuối cùng  mãi vẫn  . Làm   mệt c.h.ế.t !"
“Anh thì dậy rõ là sớm, đừng bảo là chân   mỏi nha?” Cô nhấc chân xuống đất, cô thì cảm thấy cực kỳ nhức mỏi.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân  khi ăn cơm xong   học , trong nhà chỉ  mỗi  Hoắc, bà cũng  ăn sáng mà vẫn đợi Lâm Doanh Doanh.
Thấy Lâm Doanh Doanh  xuống, bà  : "Bây giờ chỉ  hai  con  ở nhà, nhưng yên tĩnh hẳn, chẳng  đứa nào ầm ĩ ồn ào chúng  nữa."
Lâm Doanh Doanh thở dài, “Mẹ, con thấy các em ở nhà trò chuyện ồn ào cũng  mà.” Sôi nổi náo nhiệt,  cho   thời gian để nghĩ linh tinh nữa.
Mẹ Hoắc  suy nghĩ của cô nên  đùa cho cô vui vẻ, kể chuyện đánh mắng  ầm ĩ của bọn trẻ, đặc biệt là hai đứa Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà. "Nó mà tức thì  mà tức gần chết. Rõ ràng là chị gái hơn mới mấy tuổi, cơ mà hai đứa nó dính  như sinh đôi . Thanh Phong mới sáu tuổi  dám ném quả cầu của chị nó lên cây, chị nó liền treo nó  cây luôn, may  Thanh Sơn xách nó xuống đấy. "
Nhắc đến Hoắc Thanh Sơn,  Hoắc sợ Lâm Doanh Doanh sẽ buồn liền   đánh trống lảng, bảo Lâm Doanh Doanh  rửa mặt  ăn sáng.
Lâm Doanh Doanh  buồn chút nào, cô và Hoắc Thanh Sơn chỉ là tạm chia xa, chứ   là xa  vĩnh viễn,  gì đáng buồn .
Cô chìm đắm trong mớ cảm xúc của  một giây  lập tức thoát khỏi nó,  rạng rỡ: "Mẹ, con   chuyện của  Thanh Sơn,  kể cho con   mà."