Bác dâu Hoắc lạnh, đương nhiên là tin lời bà .
Khi họ đang chuyện, liền thấy chú ba Tạ từ bên ngoài , bỏ một bó cỏ cho lợn ăn xuống, tay còn cầm một ít rau đang trong mùa, mang bỏ thẳng cửa bếp. Chú nhà chính thấy bác dâu Hoắc ở đó liền luôn mà chào hỏi gì cả.
Lúc đầu, bác dâu Hoắc còn vẻ chỉ tay năm ngón, linh tinh mấy cái phép tắc trong gia đình, nam nữ khác biệt, thụ thụ bất gì đó.
Tạ Quang Minh nhớ rõ, chỉ cần thấy bác dâu Hoắc là trốn, chào hỏi, chuyện, hỏi thăm gì hết, cứ hỏi là nam nữ khác biệt gì !
Mẹ Hoắc : "Chị xem, với chú thật sự là . Chú chỉ là trách nhiệm, báo đáp ân tình, giúp việc nhưng bao giờ chuyện phiếm với ."
Bác dâu Hoắc hừ một tiếng, bác : " thấy chú xem mắt nhiều như , mà nào cũng . Cơ mà Vương Hương Vân ở phía Nam còn chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc suy nghĩ hỏi một hồi mới Vương Hương Vân chính là thím Vương lúc cho Tạ Vân hai viên kẹo để lôi kéo lấy lòng .
Bác dâu Hoắc: "Vương Hương Vân chỉ một con trai, nuôi dạy đó. Cô còn rằng đồng ý đổi họ của con thành họ Tạ, để thằng bé và Tạ Vân thành hai em ruột, cũng sẽ xa lạ gì nữa."
Bác dông dài cả đống, chung vẫn là khen Vương Hương Vân bao nhiêu.
Mẹ Hoắc cảm thấy chắc chắn là bác lấy gì từ , : "Tốt thì thật, chị cho chú ba , quản . cũng chị dâu đúng quy cách của chú , với chú thiết . "
Tức điên cái câu “ thiết”. Bác dâu Hoắc trợn trắng mắt.
Lại thêm vài câu nữa, bác đành rời .
Mẹ Hoắc vội vàng tiễn bác cửa, thấy Lâm Doanh Doanh đang cầm ấm ở ngã tư chơi nhảy ô với vài đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Đến lượt cô nhảy, cô đưa ấm cho một đứa nhỏ cầm giúp, đó nhẹ nhàng nhảy như một chú nai nhỏ, tư thế uyển chuyển tao nhã, thể tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-220.html.]
Mẹ Hoắc chút đờ đẫn, quên mất là bác dâu Hoắc ưa bọn họ đang ở bên cạnh mà mở miệng khen: "Doanh Doanh nhà càng ngắm càng thấy , tính cách , dáng xinh, đúng là một con dâu hiếm đời. "
Bác dâu Hoắc: " là một con dâu láu cá lười biếng tham ăn hiếm thấy đời, cô chờ mà con ở già ." Nói xong bác liền giận đùng đùng bỏ .
Mẹ Hoắc bĩu môi lưng bác , hỏi Lâm Doanh Doanh: "Doanh Doanh, con đói ?"
Lâm Doanh Doanh lập tức nhận ấm từ trong lòng đứa nhóc, chạy chậm về nhà, : "Mẹ, nhà chị cả của con xa ạ?"
Mẹ Hoắc: "Không xa, con thấy nó mỗi đều về về đều bộ đó, mười dặm thôi." (=5km)
Nhà chồng của Hoắc Thanh Hoa là ở mặt của thôn Đinh gia, cách đại đội Hoắc gia mười dặm.
Lâm Doanh Doanh : "Vậy ngày mai chúng đến thăm nhà chị cả ạ."
Mẹ Hoắc sững sờ, vô thức từ chối: "Nhà nó gì ? Còn bằng nhà chúng ." Mẹ chồng của Hoắc Thanh Hoa cay nghiệt, gặp mặt kiểu gì cũng mấy lời khó , bà con dâu của chịu uất ức.
Lâm Doanh Doanh: "Vậy thì chốt nhé ạ, sáng mai . mà xe đạp của con chở , là chúng bộ cũng ạ."
Cô sợ nhất là mệt, nếu vì chị gái của Hoắc Thanh Sơn, cô nhất quyết sẽ bộ xa như .
Nghĩ một hồi, cô cảm thấy vẫn mua một chiếc xe đạp, nếu nhà xe đạp Hoắc ngoài cũng tiện.
Tuy Hoắc Thanh Sơn rằng sức khỏe Hoắc kém, luôn đau ốm, nhưng trong quãng thời gian cô đến dâu, cô nhận sức khỏe Hoắc còn hơn cô. Chắc là ốm yếu kiểu Schrödinger, nhưng hễ buồn bực thì ốm đau, hơn nữa đa phần là để kiếm cớ cho qua chuyện với bác dâu Hoắc và thím ba Hoắc.
Vì , nếu một chiếc xe đạp, Hoắc nhất định thể học và lái xe ngoài.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân sẽ sớm trở , khi tan học họ cũng sẽ cắt một bó cỏ mang về, hoặc giao nhiệm vụ cho đại đội để kiếm điểm công, hoặc mang về cho lợn ăn, nếu thật sự dùng gì thì vẫn thể phơi khô đổ nhóm lửa. Hoắc Thanh Hồ còn hái một ít quả dại ngọt, rửa sạch cho bát sứ trắng đặt bàn trong nhà chính cho Lâm Doanh Doanh ăn, lời nào mà giả vờ như chuyện liên quan gì đến .