Dưới chân Đinh Quế Thành bỗng chốc lảo đảo, vội vàng  đầu  em trai cả của vợ  ở đây  .
Hoắc Thanh Hoa tức giận : “Không cần , em trai cả của em  tới!”
Đinh Quế Thành lập tức thẳng tắp sống lưng, ho khan một tiếng: “Sao  cả   tới? Chỗ  bận rộn, vẫn luôn   thời gian rảnh rỗi,  cả kết hôn mà cũng bỏ lỡ, vốn chỉ  qua mấy ngày  sẽ lập tức  chúc mừng em vợ tân hôn.”
Anh  nghiêm mặt  nhà hỏi thăm sức khỏe  Hoắc,  Lâm Doanh Doanh một cái, khiếp sợ  vẻ  của cô, trong lúc nhất thời   nên lời.
 Lâm Doanh Doanh  lạnh lùng khinh bỉ liếc   ,  bề ngoài Đinh Quế Thành  thì cũng   là  , thậm chí   sinh hoạt thường ngày cũng  thể thấy    là một tra nam, thế nhưng tổng kết cả đời   thì   là tra nam.
Đinh Quế Thành  : “Đây là em dâu nhỉ.” Giọng  vốn lớn cũng đè nhỏ  theo bản năng, nụ  cũng mang theo vẻ nịnh nọt.
Lâm Doanh Doanh xinh , lạnh lùng, cao quý liếc   một cái, thận trọng khẽ vuốt cằm: “Mẹ  hai  ba năm   con, bà sui gấp đến độ ngủ  yên giấc, ngày nào cũng nổi cáu, hết mắng chửi cái   đến đập cái , sốt ruột hỏa vượng cũng  .”
Lời  đ.â.m chọc  của cô  cao minh, châm chọc bà Đinh cả ngày chỉ trích con dâu  sinh  con.
Sắc mặt Đinh Quế Thành  chút lúng túng,  theo : “Cũng ... bọn  còn trẻ, cứ từ từ ,  nóng vội.”
Lâm Doanh Doanh liếc mắt, cái rắm nhà  ! Ngoài miệng thì   là  nóng vội,  đó  với   sỉ vả Hoắc Thanh Hoa cả ngày, ngày nào cũng bạo lực lạnh  (lạnh nhạt, xa lánh, khinh thường bạo lực về tinh thần)? Sau đó còn bạo lực gia đình?
Cô ung dung thong thả : “Em liên lạc với bác sĩ  nhất  quốc, trung tây y kết hợp, chuyên trị bệnh vô sinh, phàm  những ai  khám thì đều trong một năm là  bé con,   còn sinh đôi,   ba năm hai đứa.”
Lay động  khác,    thì  thể tin tưởng, nhưng cô   thì chính là  thể tin tưởng trăm phần trăm.
Mấy bà già rối rít    khám, bà Đinh cũng  tin tưởng  hề nghi ngờ, thúc giục con trai mau dẫn con dâu  khám.
Đinh Quế Thành: “Cái đó...    đắt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-224.html.]
Lâm Doanh Doanh: “Xì, em thấy là nhà  vẫn    con .”
Bà Đinh nâng mắt lên: “Làm     chứ! Dù   đập nồi bán sắt thì chúng  cũng   khám!”
Lâm Doanh Doanh liếc bọn họ một cái, gật gật đầu: “Gà  xong ? Mẹ cháu cũng đói .”
Bà Đinh: Con  nhà cô, sáng sớm  ăn cơm mà tới đây ? Bây giờ mặt trời mới lên cao hai   đói ?
Trong lòng thì chửi mát, nhưng ngoài miệng   lời dễ ,  chờ một chút: “Dù  cũng là một con gà ,  hầm lâu chút.”
Bà Đinh tự  rót nước cho Lâm Doanh Doanh uống, dọc theo cái bát   là màu đen, Hoắc Thanh Hoa  thấy mà cũng cau mày. Chị  vội vàng ngăn : “Không cần , bọn họ  mang theo nước.”
Lâm Doanh Doanh đeo theo bình nước của .
Khi chờ gà mau chín, Lâm Doanh Doanh đột nhiên  về phía Đinh Quế Thành, nhàn nhạt : “Trên trán của chị em  vết thương, là  đánh hả?”
Đinh Quế Thành cuống quýt xua tay, lên tiếng chối cãi: “Em dâu hiểu lầm , cho tới bây giờ  còn  từng đánh vợ .” Anh  còn kinh ngạc  Hoắc Thanh Hoa: “Sao thế, tại  trán em   vết thương? Bị thương lúc nào?”
Bà Đinh nhất thời  chút mất tự nhiên, bà  vặn vẹo tạp dề, liếc  Hoắc Thanh Hoa thật nhanh một cái, ý  bảo con dâu hiểu chuyện đừng   bậy bạ. Ngày hôm đó bà  mắng con dâu là gà   đẻ trứng theo thói quen,   với con trai bà ,  mắng nhà  cưới  cô con dâu  tiền như , thế mà   giúp đỡ  rể một chút gì cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hoa  vui, liền oán giận bà  đôi câu.
Bà Đinh lập tức nổi giận, liền vung cái xẻng xào trong tay về hướng chị .
Hoắc Thanh Hoa tránh  kịp, xẻng xào liền quẹt qua trán chị   rách một vết. Cũng may vết thương  sâu, chảy m.á.u một chút là thôi.  Hoắc Thanh Hoa  tức giận, ầm ĩ  ly hôn, bà Đinh   chịu,  chị  ở    gây chuyện, bà  cũng chẳng  cố ý, tại   cho qua ?
Sau khi Đinh Quế Thành , bảo Hoắc Thanh Hoa    lý thì  bỏ qua cho  khác,  cũng  nhượng bộ em   mà còn cắn mãi  buông? Hơn nữa,  thể nào tùy tiện ly hôn như thế chứ? Anh     con ,  thể nào  mất thêm cả vợ nữa?
Anh  điệu thấp dỗ Hoắc Thanh Hoa mấy câu chị   cảm thấy   đối xử thật lòng với , chẳng qua là    gây chuyện mà thôi.