mà chị  vẫn tỏ thái độ với  chồng, cho thấy là chị  tức giận, cộng thêm quan tâm đến cuộc thi của các em trai, em gái, liền về nhà  ở mấy ngày.
Chị  thấy bây giờ nhà  càng ngày càng , hết thảy đều hài lòng, nếu như ly hôn  thì ngược  trở nên ngột ngạt, còn ảnh hưởng đến chuyện cưới gả của em trai, em gái.
Hơn nữa dù như thế nào  chăng nữa thì Đinh Quế Thành cũng là tự chị  lựa chọn,   ai ép buộc gả cả. Vả  mặc dùy Đinh Quế Thành   như , nhưng  chẳng quá  xa, sống chung với   cũng  tệ lắm, cũng   lúc nào cũng treo chuyện sinh con ở  miệng.
Chỉ cần bà Đinh   đến chuyện sinh con hết cả ngày như thế nữa thì Hoắc Thanh Hoa cảm thấy vẫn  thể tiếp tục cuộc sống như  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Đinh thấy con dâu  lên tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Doanh Doanh bảo bà  nhanh chóng bưng gà hầm lên, ăn xong còn sắp xếp  khám bác sĩ.
Đinh Quế Thành  chút  tin tưởng,  : “Em dâu,   là  gấp gáp  ?”
Lâm Doanh Doanh vỗ bà đánh rầm một cái: “Em  , mấy   thật đấy,   con thì các  ngày ngày  ầm ĩ lên,  biện pháp sinh con  thì các   ở đây chậm chạp  sốt sắng.”
Cô cau mày, liền thể hiện khí thế kiêu căng, lãnh ngạo ,  lướt qua, lấy mấy tờ đại đoàn kết (10 đồng) từ trong túi xách , khinh bỉ : “Sao nào,  sợ em lừa gả của nhà  cái gì hả?”
Vừa lấy tờ đại đoàn kết , nhất thời tất cả đều yên lặng.
Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng, nhét  tờ đại đoàn kết  trong túi xách, ngay  đó vỗ vỗ  cái túi xách tay nhỏ của : “Không sợ   , em còn giấu cả một khẩu s.ú.n.g browning nữa đấy!” Cô để túi xách lên  bàn, liền phát  tiếng cộp cộp của kim loại đập lên bàn.
Mí mắt Đinh Quế Thành đột nhiên giật giật,   cảm giác  thật sự  thấy  khẩu s.ú.n.g nhỏ bé trong cái túi xách tay , ngay cả dân binh cũng  xứng với thứ  như .
Mấy  xem náo nhiệt   tới s.ú.n.g là đều  chung bộ dạng sợ hãi, cả kinh, vốn dĩ thấy Lâm Doanh Doanh là một đại tiểu thư yêu kiều,  lúc   giống như một nữ sát thần !
Đinh Quế Thành và bà Đinh  trán đều chảy mồ hôi lạnh rào rào, con  nó cô vợ nhỏ  mềm mại  còn dọa  hơn cả Hoắc Thanh Sơn.
Ít nhất là Hoắc Thanh Sơn sẽ  đánh phụ nữ,  đánh  dân bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-225.html.]
Lâm Doanh Doanh thấy bọn họ  hù dọa, liền  lên một tiếng,  từ nhỏ  vẫn luôn theo cha  trong quân đội cưỡi ngựa, b.ắ.n súng, vân vân, mặc dù sự thật là cô chỉ   khác, chứ bản   tham dự , nhưng cô  thì  khác sẽ tin.
Chờ gà hầm  bưng lên, Lâm Doanh Doanh ngửi ngửi, cau mày lầm bầm một câu: “Mẹ, khó ăn hơn món  nấu nhiều.”
Cô cầm đũa nhặt nhặt, chọn chọn, gắp một chút thịt đùi, cắn một miếng mà cảm giác cắn  nổi, nhất thời nóng nảy, vứt cả thịt gà và đũa  trong bếp, trợn mắt  Hoắc Thanh Hoa: “Thật là khó ăn! Tài nấu nướng của chị như ,  dâu nhà   kiểu gì ! Hừ!”
Gà  là bà Đinh hầm,   đều , nhưng cô   với Hoắc Thanh Hoa, tất nhiên cũng chẳng  là mắng Hoắc Thanh Hoa.
Hoắc Thanh Hoa đúng là... phục . Trước đó chị  còn chê em dâu  tính , bây giờ  xem ,  của  ơi, khi ở nhà  tính khí còn  chán đó.
Lâm Doanh Doanh  móc một phen,  đó để  Hoắc và Hoắc Thanh Hoa ăn thịt gà,  bảo Đinh Quế Thành và bà Đinh cùng  xuống, uống chút canh gà để bồi bổ cơ thể.
Bị Lâm Doanh Doanh  như ,  Hoắc cũng cảm thấy thật là khó ăn, tài nấu nướng quá kém, ăn tương đương với mất giá.
 Hoắc Thanh Hoa  loại  sĩ diện, thứ gì Lâm Doanh Doanh  khó ăn,  thích ăn, chị  cũng  ăn.
Bà Đinh trực nuốt nước miếng, con  cũng  trừng đến rớt  ngoài,  ăn càng , tao và con trai tao ăn!
 Lâm Doanh Doanh   với mấy thằng nhóc tới xem náo nhiệt: “Tới đây, cho các em ăn !” Mấy thằng nhóc a một tiếng, cũng  thèm để ý tới bà nội trách mắng, bà Đinh đánh chửi, rối rít thò tay cầm lấy  chạy mất, nước gà tuôn rơi cũng  để ý, nóng  kêu gào  hưng phấn.
Trong nháy mắt, một chậu gà  nóng  ... cướp hết!
Mẹ nó.
Đinh Quế Thành, bà Đinh và mấy bà già vây xem náo nhiệt đều kinh ngạc tới ngây , ai cũng  từng  thấy hành động nào chớp nhoáng như .
Giày vò kha khá , Lâm Doanh Doanh cũng thấy phiền,  lên  với  Hoắc: “Mẹ, chúng  .”
Toàn bộ quá trình  Hoắc đều giống như một tôn lão phật gia , bây giờ  dậy, bụng nín  đến sắp nổ tung .
 là  nhịn nổi nữa.