Mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hoa đang nấu cơm, hai  bác cả Hoắc và thím ba Hoắc cùng tiến  cửa.
Vừa  cửa bác cả Hoắc liền bắt đầu phân tích những chỗ  hại khi ly hôn, khiến cho    lời đàm tiếu, sẽ  cho   như  như : “Cháu rể chỉ là  thể sinh con, nó cũng   tật  khác. Không chơi bời, gái gú, đánh bạc, đánh vợ,    ly hôn? Còn chẳng   cho    chê  ?”
Thím ba Hoắc cũng quạt gió thổi lửa theo: “Còn   , khắp thôn cũng  từng  ai ly hôn cả. Có nhà ở phía nam kìa, chồng đánh vợ, đánh vợ tới gần chết, thế mà còn   là ly hôn. Còn  tên cờ b.ạ.c ở đồn Dương Gia nữa, đánh bạc cạn sạch khẩu phần lương thực trong nhà, cũng  ly hôn. Cưới gà theo gà, cưới chó theo chó...”
Lâm Doanh Doanh còn đang ngủ trong phòng, sáng sớm gà trống kêu  đủ    phiền ,  mà hai    tới  oang oang cái mồm.
Cô phiền não cầm vỉ đập ruồi đập lên bệ cửa sổ, hô: “Sáng sớm gà trống gà mái từ  tới, xì xà xì xào  phiền   hả!”
Mẹ Hoắc vội vàng  với hai : “Doanh Doanh nhà  còn đang ngủ, chị dâu, chị  về nhà chơi .”
Bác cả Hoắc  nhân cơ hội  dạy dỗ Lâm Doanh Doanh   kính trọng  bề , dạy dỗ  Hoắc nuông chiều con dâu, bây giờ là lúc nào  mà còn  xuống giường?
Lâm Doanh Doanh ở trong phòng hô lên: “Mẹ,   tối hôm qua  đóng cửa ,  con gà chạy  trong nhà ị cứt. Làm   thối như , thối c.h.ế.t mất!”
Tạ Vân cũng chạy tới cửa bắt đầu ngửi ngửi điên cuồng: “Thối thật, thối thật!”
Bác cả Hoắc cả giận: “Thối con  nhà mày , tao  mới rửa chân, thối chỗ nào?”
Mẹ Hoắc lập tức  vui: “Được , chúng  còn đang bận, mấy    .”
Mẹ Hoắc từ  tới giờ vẫn luôn dịu dàng hòa khí, một khi xụ mặt xuống thì đó chính là tức giận, bác cả Hoắc và thím ba Hoắc thấy  thì cũng chỉ  thể thở phì phò rời .
Hai  bọn họ  tới cửa, đúng lúc  thấy chú ba Tạ sải bước  tới.
“Tạ Quang Minh, đang  gì đấy?”
Chú ba Tạ còn chẳng thèm liếc mắt tới hai  một cái, tránh hai  bọn họ  sát  tường tiến thẳng  nhà họ Hoắc.
Bác cả Hoắc và thím ba Hoắc  : “Con  nó, thật là...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-240.html.]
 là tức c.h.ế.t !
Thấy chú ba Tạ tới,  Hoắc vội : “Chú ba , phiền chú tới đại đội mượn cái xe la, dẫn Thanh Hồ và Tạ Vân,  cùng với chị cả chúng nó mang mấy thứ đồ dùng về.”
Chú ba Tạ cũng tới vì chuyện , chú  : “Hết  hả, ăn sáng xong là  thể  .”
Mẹ Hoắc bảo chú  ở  ăn cơm cùng, chú ba Tạ cũng  từ chối, đúng lúc chú  cũng  thích ăn một .
Ăn sáng xong, chú ba Tạ chạy xe tới, Hoắc Thanh Hoa và hai  em lên xe, hàng xóm láng giềng   ít  vội vàng tới cổ vũ, nghĩ kế cho chị .
“Thanh Hoa, đừng lo lắng, nếu như bọn họ dám gây khó dễ, đến lúc đó chúng  sẽ  chỗ dựa cho cô.”
Còn   : “Vẫn nên  mấy  thanh niên  theo, nhiều  khí thế lớn, bọn họ  dám  gì cả.”
Mẹ Hoắc : “Cảm ơn tất cả  ,   đồng , đang lúc bận rộn,  cần một đống   qua đó  gì cả, bọn họ  dám  gì .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ   mới  lượt  đồng, một ngày mười công điểm, nếu như    hỗ trợ thì sẽ  trở ngại công việc,  cũng chẳng  ý nghĩa gì.
Chỉ là đại đội trưởng vẫn sắp xếp một thanh niên dáng  cường tráng  theo tạo thanh thế, nhà họ Đinh bọn họ mà dám  gì, thôn Hoắc Gia  cũng chẳng  kẻ ăn chay.
Chờ bọn họ   khỏi,  Hoắc  ở nhà lo lắng: “Doanh Doanh, con  xem  đánh   ?”
Lâm Doanh Doanh  : “Đánh cái gì chứ,  của thôn Đinh Gia cũng chẳng  kẻ ngu, bà Đinh dựa   mà bắt   bán mạng cho bà ? Con trai bà  vô sinh, bà  chèn ép con dâu ba năm,   nhiều  cũng   mắt bà .”
Mẹ Hoắc an tâm, vui vui vẻ vẻ bước chân cũng nhanh nhẹn hơn  nhiều.
Xế trưa, Lâm Doanh Doanh   ăn lương bì, cô cũng  cho  Hoắc cách  như thế nào để bà thử xem.
Nhào bột, rửa sạch nhựa lúa mì, lắng đọng dịch tinh bột,  đó lấy nước tinh bột để  lương bì. Đun nước trong một nồi to,  khi mở  thì múc nước tinh bột  khay  to để hấp cách thủy, cách nửa phút  hấp một khay,  một lúc thì vớt một đống lên.
Cắt lương bì xong thì đặt trong bát to,  đó bỏ nhựa lúa mì   hấp chín và cắt thành khối ,  đó  thái dưa chuột  thành sợi, giá đỗ, cà chua cắt lát, đổ  một thìa nước sôi để nguội lớn,   cho một thìa đường trắng, hai thìa giấm,  đó  chiên một ít ớt lên  dầu ớt tưới một chút , đúng là chua chua ngọt ngọt, còn mang theo vị cay, khỏi  kích thích vị giác  bao.