Hoắc Thanh Hà : “Chị dâu, em nè, để em ngủ với chị!” Cô    nhiều câu hỏi  hỏi Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh lập tức kéo cánh tay của Hoắc Thanh Hạnh  phòng, cô kiên quyết  ngủ chung giường với Hoắc Thanh Hà, để tránh   cô  lải nhải, ồn ào.
Ngủ một giấc đến buổi sáng, Lâm Doanh Doanh cảm thấy tìm Hoắc Thanh Hạnh ngủ chung là một ý , giọng  của cô tiểu thư  dịu êm như tiếng suối chảy, dịu dàng  dễ , khiến cô nhớ tới bà ngoại của cô. Ban ngày cô sẽ dạy Hoắc Thanh Hạnh hát những khúc hát ru, đợi khi Hoắc Thanh Hà cất tiếng hát thì cô  thể ngủ.
Hoắc Thanh Hà   năng khiếu học hát, Lâm Doanh Doanh dạy cho cô  hát tiếng Anh, cô  vẫn  thể ngân nga giai điệu như vẽ hồ lô thật. Hơn nữa,  hát mà cứ ngân nga như , thì dễ thôi miên cô  giấc hơn.
Buổi tối ngày hôm , Hoắc Thanh Hạnh  tiếp tục ngủ cùng cô, cô   thể hát những khúc hát ru   cho Lâm Doanh Doanh .
Lâm Doanh Doanh ngáp một cái: “Thanh Hạnh, ngày mai em về công xã nhỉ.”
Hoắc Thanh Hạnh   trong giọng  của Lâm Doanh Doanh  sự nặng nề, cô  do dự một chút  : “... Chị dâu, em, em  về công xã… Được ?” Nói tới câu cuối cùng, giọng  của cô  nhỏ tới nỗi gần như  thể  .
Lâm Doanh Doanh lập tức mở mắt : “Sao thế? Có   ai ức h.i.ế.p em ?”
Hoắc Thanh Hà lắc đầu: “Không  , công xã  là nên loại bỏ hai nhân viên dự . Có một nhân viên dự  học    cho lắm, nên thường công bảo   rút khỏi đội. Ngoài  còn  loại một  nữa. Em, em suy nghĩ nhà chúng   ba  là  lái máy kéo, em  còn là  dự , chiếm một chỗ trống, chi bằng cho  đang cần vị trí đó hơn.”
Cuộc sống của   cũng  dư dả gì, nhà họ  nhờ   cả tài giỏi, cộng thêm sự giúp đỡ của chị dâu, nên cuộc sống mới trở nên ngày một  hơn.
So với những nhân viên dự  , cô  cảm thấy cuộc sống của nhà cô    hơn nhiều  , cô   cần  tranh giành mấy đồng tiền lương và phiếu lương thực với bọn họ. Cô  nhỏ giọng : “Có , trong nhà  bà đang  bệnh, còn  một đứa em trai  bại não, ăn  đủ no, quả thật… Đáng thương.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  thở dài.
Lâm Doanh Doanh  dậy, cô  cầm cái quạt lá quạt vài cái,   Hoắc Thanh Hạnh: “Là   tới tìm em ?”
Hoắc Thanh Hà vội vàng lắc đầu: “Không,  , là em tự  nghĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-249.html.]
Lâm Doanh Doanh hỏi: “Vậy là em    dự ,  là chỉ đơn thuần thấy   đáng thương nên  giúp  ? Em nghĩ cho rõ ràng.”
Hoắc Thanh Hạnh cũng  dậy theo, cô  suy nghĩ kỹ lưỡng  một chút. Từ  đến giờ, cô  luôn  theo những gì  bảo, bản  cô   bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về một chuyện gì đó, mà cũng chẳng  ai hỏi ý kiến cô .
Lúc , chị dâu bảo cô  suy nghĩ thì cô  lập tức suy nghĩ.
Lâm Doanh Doanh cũng  quấy rầy cô , cô   xuống, đưa quạt cho Hoắc Thanh Hạnh.
Hoắc Thanh Hạnh nhanh chóng  quạt cho cô, một lát , cô  nhỏ giọng : “Chị dâu, thật, thật  thì em  thích máy kéo lắm. Chị, chị sẽ  giận em chứ?”
Dù  thì cũng là chị dâu cho cô  cơ hội tranh thủ  mà.
Lâm Doanh Doanh bật  lên: “Sao chị   giận em? Không thích thì là  thích thôi, về  những gì mà bản  em thích.  mà , em  với thường công là em thấy  dự   đáng thương nên nhường cơ hội đó  cho  , chứ đừng  là bản   thích máy kéo.”
Hoắc Thanh Hà gật đầu một cái: “Em  theo chị dâu.”
Ngày hôm , Hoắc Thanh Hạnh  với  Hoắc là bản  cô  sẽ   tổ máy móc.
Mẹ Hoắc cũng  hề do dự mà gật đầu một cái: “Không  cũng ,  đây  cũng   con  lắm, con vẫn còn nhỏ,  nhút nhát,  thể   những việc thô kệch như . Vậy con cứ ở nhà  việc với chị dâu con .”
Hoắc Thanh Hà  định mắng cô  là năng lực kém cỏi, để lãng phí cơ hội , nhưng khi thấy Lâm Doanh Doanh  ở bên cạnh, thì cô    thông minh, chọn cách im lặng, nuốt lời  .
Cô   nhận , Thanh Phương là  tử đáng tự hào của Lâm Doanh Doanh, Thanh Hạnh thì là bà v.ú ru ngủ  giỏi, còn bản  cô  thì là một kẻ dư thừa!
Phải ,  hơn là  kiếm tiền một cách đàng hoàng.
Ăn cơm trưa xong, hai  là mặt con nít và mặt dài đến tìm đám  Hoắc Thanh Phương để cùng  về công xã. Đồng thời, hai  bọn họ còn cho Lâm Doanh Doanh bốn con cá chép lớn còn sống,   là bắt ở  sông mà là tới thôn nam mua.