Lâm Doanh Doanh dẫn Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh đến đại đội của công xã mua vải dệt thủ công.
Mẹ Hoắc: “Doanh Doanh, con vỏ chăn cho chăn của con thôi, còn bọn cần, bọn may thêm một lớp ở bên ngoài, mười ngày nửa tháng tháo giặt một .”
Nếu như cho mỗi một cái vỏ chăn và ga giường, quá lãng phí, thật sự cần thiết.
Lâm Doanh Doanh : “Dạ, .”
Mua vải xong, nhân viên đại đội buộc ở yên xe đạp của bọn họ, thấy bọn họ mua nhiều đồ như , đều hâm mộ thôi.
Mẹ Hoắc : “Mua đồ giúp đại đội khác, thật vất vả mới ngoài một chuyến, nhà nhờ nhà nhờ.”
Sau khi về nhà, ba con liền tất bật tháo chăn giặt, may vỏ chăn, vỏ đệm, còn may vỏ gối, những thứ thì to, nhưng đều là may thẳng, khâu tương đối dễ dàng. Lâm Doanh Doanh vây xem, còn Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh bận rộn ba ngày thì xong.
Sau đó dựa theo kế hoạch của Lâm Doanh Doanh, bọn họ bắt đầu khâu áo lót kiểu nữ.
Lâm Doanh Doanh thiết kế áo lót kiểu nữ vòng thép, dây áo rộng rãi, mặc dù vòng thép nhưng đường viền may bằng cách may chồng lên , cho nên cũng vai trò hỗ trợ nhất định. Không đến nỗi mặc áo lót giống như ngày , mấy phụ nữ sinh con n.g.ự.c xệ đến tận bụng.
Đầu tiên bọn họ may cho Hoắc , may xong thì bảo Hoắc mặc thử xem. Thấy bộ n.g.ự.c vốn đang xệ xuống mà về vị trí thích hợp , Hoắc hô to thần kỳ, thậm chí chút ngượng ngùng. Dẫu trong mấy phụ nữ chồng ở thôn, nhất là mấy bà nội, ai mà là n.g.ự.c phẳng, bụng to chứ? Bây giờ n.g.ự.c bà lồi lên như , bụng nhỏ một vòng, bà cảm thấy hổ, vô cùng hổ.
Bà cứ đẩy đẩy, ngượng ngùng : “Cũng là một bà già như , hổ, thẹn thùng.”
Lâm Doanh Doanh một vẻ mặt khoa trương: “Mẹ, mới ngoài bốn mươi tuổi, mà cứ như ngoài ba mươi , thể là bà già chứ? Mẹ đừng hù dọa bọn con, con cảm thấy năm mươi tuổi vẫn còn trẻ mà.”
Mẹ Hoắc lên ha ha: “Đứa nhỏ , đúng là an ủi khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-254.html.]
Lâm Doanh Doanh yêu cầu khâu thì mặc, phép cởi , còn mỗi ít nhất hai cái để đổi khi tắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc còn cách nào nên chỉ đành mặc , chỉ là bà chút ngượng ngùng, nhịn một lúc kéo kéo, một hồi đẩy đẩy, , cũng thật là đấy chứ.
Bà Lâm Doanh Doanh khen thì cũng bắt đầu đỏm dáng, càng chăm chút cho vẻ bề ngoài sạch sẽ, ngăn nắp, ngày nào cũng tắm, ba ngày gội đầu một , cửa liền đeo cái băng đô lên, quần áo cũng sạch sẽ chỉnh tề hơn, thần thái phấn chấn, chẳng giống bà lão chút nào cả.
Sau khi ngủ trưa dậy, mấy bà lão ở nhà nấu cơm trông cháu đều vườn rau , trở về thì hóng mát chuyện gốc cây hòe lớn ở ngã tư.
Đều là mấy chuyện nhà chuyện cửa, mấy trẻ tuổi chút thì chồng, lớn tuổi hơn thì mắng chửi con dâu, ai ai ngày nào cũng mà chán.
Hôm nay đột nhiên bọn họ phát hiện điểm đúng.
Trần Thúy Lan ( Hoắc) chỗ nào đấy khang khác. Từ khi con trai kết hôn, cưới một cô con dâu yêu kiều, tinh thần của Trần Thúy Lan cũng khác hẳn, bà mặt nhỏ, cằm nhọn, mắt to, da trắng, dù là lớn tuổi cũng thì cũng là một lão. Chẳng qua khí chất kín đáo, nội liễm, khiến cho khác cảm giác chút rụt rè, e sợ, hòa nhập, bây giờ thì thích thích hơn , bộ cũng dám ngẩng đầu ưỡn ngực, chân như mang gió.
Hôm nay mấy dâu cảm thấy bà sự đổi càng lớn hơn, còn rốt cuộc là cái gì, trong nhất thời .
Bác dâu Hoắc chần chừ Hoắc, đột nhiên một câu: “ nhà ông hai , cả ngày bà phục vụ con dâu, mệt mỏi quá ? Hay là con dâu cay nghiệt để cho bà ăn no? Bà bà xem, gầy hơn .”
Mấy dâu lập tức chằm chằm Hoắc, quả nhiên phát hiện eo bà giống như nhỏ một vòng, nhất là vị trí bên bụng, quả nhiên gầy một vòng lớn.
Nhìn kỹ , ai ya, n.g.ự.c nhô cao lên như thế?
Mấy dâu giống như phát hiện lục địa mới , âm thanh kinh ngạc vang lên hết đợt tới đợt khác.
Thím ba Hoắc chua ngoa châm chọc: “ chị dâu, chị đang sung sữa hả?”
Mặt Hoắc đỏ rần rần, mắng: “Con đĩ cả ngày cứ quàng xiên, còn sắp bế cháu , sung sữa cái gì chứ?”