Mọi  đều vây quanh bà, bảo bà xoay xoay hai vòng, quan sát từ  xuống , từng  đều chậc chậc  ngạc nhiên.
 là khủng khiếp, Trần Thúy Lan  cũng ngoài bốn mươi mà đột nhiên trẻ ,  cứ như  tới bốn mươi .
Không  đến những  khác, so với mấy  chạc tuổi với bà, bây giờ   thì chí ít trông cũng lớn hơn bà mười mấy tuổi.
Con  nó ai đó giải thích rõ ràng ?
Một   tâm tư nhanh nhẹn hỏi bà: “Mẹ Thanh Sơn, bà đây là...  cách nào thế,  còn nhô cao như ?”
Mẹ Hoắc : “Có  cách gì ,   xệ xuống. Giờ bà nâng nó lên, chẳng  liền nhô cao  ?”
“Chậc chậc, bà đúng thật là  chiêu mà.”
Mẹ Hoắc kiêu ngạo : “   cái gì , đều là con dâu  dạy đó. Con dâu    nhiều...” Vừa nhắc tới con dâu , hai mắt  Hoắc liền tỏa sáng, giọng  cũng dịu dàng   nhiều.
Thím ba Hoắc ghen tị thiệt hơn,  nhịn   đ.â.m chọc: “   chị dâu, tuổi tác chị  cao  còn ăn mặc như kiểu yêu tinh thế, chị đang  ý  nào ?” Thím   xong còn cố tình  lên: “  đùa thôi, chị dâu đừng tức giận nha.”
Mẹ Hoắc trực tiếp mắng: “Vương Tiểu Hồng, cái miệng tiện  của cô đúng là  đổi . Doanh Doanh nhà chúng     chúng   n.g.ự.c xệ như  dễ dẫn đến bệnh tuyến sữa cái gì đó, nâng lên như  mới  cho sức khỏe! Thím   đầu óc thím  bẩn như  chứ, cả ngày  suy nghĩ  chuyện gì đàng hoàng. Chẳng lẽ thím  chú ba  đến chán ,   ý  nào ?”
Khi Vương Tiểu Hồng còn nhỏ thì  con ở trong nhà , bà vợ cả của địa chủ cả ngày cứ mắng thím  là con đĩ tiện, miệng tiện, mặc dù  Hoắc  từng mắng chửi ai, thế nhưng cũng học   ít.
Bây giờ bà  Lâm Doanh Doanh ảnh hưởng nên  chuyện cũng  khí phách hơn, ai  lời cay nghiệt với bà thì lập tức mắng , tuyệt đối  bỏ qua!
Thím ba Hoắc tức giận đến nỗi trực tiếp mặt trắng bệch, còn  phun nước bọt  bà.
Lúc  Lâm Doanh Doanh phe phẩy quạt hương bồ   từ trong sân, hô lên với  Hoắc: “Mẹ, con và Thanh Hạnh  bánh đậu xanh,  mau về nếm thử xem.”
Mẹ Hoắc liền ei một tiếng, mặc kệ thím ba Hoắc mắng chửi, bận rộn vui vui vẻ vẻ tạm biệt với  : “Xin ,  về nhà  đây, con dâu  gọi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-255.html.]
Mấy   dâu  thấy Lâm Doanh Doanh tiến lên nghênh đón, kéo tay  Hoắc,  chồng nàng dâu       nhà.
Mấy bà  chồng   còn mắng chửi con dâu nhà , còn  ý đồ lấy  sự đồng cảm của  Hoắc, thấy quan hệ  chồng nàng dâu    như .
Đảo mắt  tiến  tháng bảy.
Hôm nay gần trưa  Hoắc đang nấu cơm với Hoắc Thanh Hạnh, Lâm Doanh Doanh  ở cửa phòng bếp dùng dĩa xiên bí ngô ăn.
Bí ngô  thật đúng là như tên gọi, bột bột,  ngọt,  giòn,  còn   bao nhiêu nước, đúng là món ăn thích hợp cho những bà lão răng móm.
Lâm Doanh Doanh ăn mấy miếng thì thấy chán, để dĩa  trong khay  tiếp tục  thư nhà gửi mà    nhiều .
Vân Mộng Hạ Vũ
Rương gỗ nhỏ của cô chuyên dùng để đựng phong thư.
Người  thư nhiều nhất  thể nghi ngờ chính là  Lâm,  thứ hai chính là nhà bà ngoại.
Thư của cha Lâm ngắn gọn, hùng hồn, khích lệ khích lệ   khích lệ, ông  dễ dàng để   câu con gái  dễ dàng gì, chỉ là hào phóng gửi nhiều tiền và phiếu.
Hai  trai kế nghiệp cha, dù là khi còn nhỏ  cả phản nghịch,  hai phúc hắc, tâm tư  xa,  khi trưởng thành thì đều trở nên chững chạc, nghiêm túc giống . Thư của hai  bọn họ tương đối ít, độ dài cũng súc tích, mỹ miều trọng chất chứ  trọng lượng. Dĩ nhiên, bọn họ cũng  nỡ để cô gả cho một thằng nhóc  gia đình xuất  ở nông thôn giống như cha Lâm, cuộc sống   là khốn khổ  bao, cho nên đối xử với cô cũng hào phóng hơn   nhiều ,  tiếc đưa tiền và phiếu.
Cho nên  khi lập gia đình, Lâm Doanh Doanh liền trực tiếp biến thành tiểu phú bà ẩn hình.
 cô  chút  hài lòng với Hoắc Thanh Sơn.
Cô nghĩ tới  khi kết hôn Hoắc Thanh Sơn  bộ dạng  chững chạc đàng hoàng, nhưng  khi kết hôn, đặc biệt là khi ở riêng với cô thì  lẳng lơ, phóng đãng như , khi chia xa nhất định là  sẽ nhớ tới cô, nếu như  nhớ cô thì khẳng định là sẽ  thư biểu đạt tương tư cho cô chứ nhỉ.
Chưa  tới mỗi ngày một phong, nhưng ít nhất là hai ba ngày   một phong chứ?
Không  ngày ngày gọi là tâm can bảo bối, nhưng cũng  thể gọi tên mụ của cô là cục cưng mà? Lúc buổi tối,  gọi cô là cục cưng   si mê thế nào , chẳng sợ  hổ chút nào cả.
Kết quả là, bây giờ  thư  mới    là  như thế nào! Hừ!