Đến thời gian lên huyện để xe lửa, bí thư đại đội còn để Hoắc Thanh Phong lái máy cày đưa ba cô .
Hoắc Thanh Phong khờ khạo chẳng cái gì cả, : “Chị dâu, huyện để xem chiếu bóng hả?”
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh: “... ...”
Mẹ Lâm sắp xếp vé xe lửa cho Lâm Doanh Doanh là toa giường , bên trong một gian bốn giường, đãi ngộ của cán bộ. Bà và cha Lâm thuộc về hai phong cách khác , cha Lâm chú trọng nguyên tắc, còn bà chính là thế nào để cho cục cưng của thoải mái là . Một gian bốn cái giường, bà còn dặn dò đôi chút, một cái giường khác cũng sắp xếp một vị đồng chí nữ. Bà khứu giác của con gái nhạy bén, đặc biệt nhạy cảm với mùi hương cơ thể con , một vài đàn ông mùi cơ thể nặng xộc sẽ cho cô choáng váng, nhức đầu, nếu như vận may đồng hành cả một đường, chẳng là chịu khổ ?
Bên liên trưởng Đinh một vị nữ cán bộ lên thủ đô học tập, mặc dù cấp bậc còn thiếu một chút, nhưng cũng đặc chuẩn phê duyệt cho ở toa giường , dù cũng đóng đủ tiền.
Ba Lâm Doanh Doanh ăn cơm trưa ở chỗ liên trưởng Đinh, đó liên trưởng Đinh tự đưa lên xe lửa, cứ dặn dò, vẫy tay tạm biệt mãi.
Liên trưởng Đinh xuống xe lửa, Hoắc Thanh Hạnh lập tức nhanh chóng lấy ga giường lớn mang theo ở trong rương , trực tiếp trải , sắp xếp xong xuôi cho Lâm Doanh Doanh.
Hoắc Thanh Phương: “...” Cô ga giường một lúc, còn sạch sẽ hơn cả quần áo cô nhiều, quả nhiên chị dâu là ưa sạch sẽ mà.
Nữ cán bộ ở cùng trợn mắt há hốc mồm, cô cảm thấy đủ chú trọng , thể tưởng tượng nổi gặp một còn chú trọng hơn cả .
Lần tiếp theo, cô quyết định, khi công tác xe lửa cũng mang theo một cái ga trải giường lớn bên !
Cùng lúc đó, đoàn bộ ở nông trường phía bắc.
Hoắc Thanh Sơn nhận lấy một tập tài liệu từ trong tay đoàn trưởng Cao: “Đoàn trưởng, ngày nào lên đường?”
Đoàn trưởng lịch tháng một chút: “Trong trại sắp xếp xong hả?”
Hoắc Thanh Sơn: “Dạ.” Chỉ là rải đường, đốn củi, xây nhà, phạt cỏ hoang, ở đó cũng đều giống cả.
Đoàn trưởng Cao: “Vậy thì lên đường ngay bây giờ, chim dậy sớm sâu ăn, lên đường sớm chút nhận lấy các kỹ thuật viên, chậm chạp những đơn vị khác cướp hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-260.html.]
Hoắc Thanh Sơn cúi : “Đoàn trưởng cứ yên tâm!”
Anh lập tức xe về doanh khu của sắp xếp một chút, bàn đá còn thư xong. Anh nghĩ đến lên thủ đô, nên một tiếng với Lâm Doanh Doanh , đến lúc đó đến nhà cha cô viếng thăm một chút.
Mặc dù luôn mượn điện thoại của đoàn bộ gọi cho Lâm Doanh Doanh để giọng của cô một chút, nhưng cô ở nhà đến công xã mới điện thoại, bất tiện, hơn nữa một khi gọi cho cô thì nhất định cô sẽ nũng nịu, sẽ , đến lúc đó tới nửa tiếng là của đoàn bộ sẽ hết.
Cho nên cũng chỉ thể suy nghĩ xem.
Rất nhanh quyết định xong, lát nữa đường qua huyện sẽ gọi điện báo cho cô , thời gian rảnh để thư, bảo cô cần chờ, tránh cho cô vui.
Lúc mới tới nông trường bận rộn chân chạm đất, phân sáng tối, thời gian thư cho cô, kết quả là cô tức giận, còn bắt thư tình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ngoan biểu thị là sẽ theo học cô, nhưng cô giáo cho mấy bài mẫu, như thì mới tài liệu để học chứ.
Quả nhiên là cô cho mấy bài.
Anh nhịn mà lên, tiện tay nhét mấy phong thư Lâm Doanh Doanh cho lúc trong cặp sách, lúc chuyện gì thì thể lôi một chút.
Anh lấy tấm ảnh kẹp trong quyển sổ ghi chép một lúc, ngoại trừ ảnh gia đình thì chính là ảnh và Lâm Doanh Doanh, còn một tấm ảnh đơn của Lâm Doanh Doanh.
Anh đầu ngó nghiêng thấy ai qua, liền đưa hình Lâm Doanh Doanh lên miệng hôn một cái, đó tai từ từ đỏ lên.
“Doanh trưởng, thể lên đường ?” Lính thông tấn ở bên ngoài đề cao giọng oang oang báo cáo.
Hoắc Thanh Sơn: “... Lên đường!”
Anh vội vàng nhét hình trong tay nải, xoay sải bước ngoài nhảy lên xe jeep.
Xe jeep nhanh như chớp khỏi doanh trại đơn sơ, cuốn theo cát bụi đầy trời.