Hoắc Thanh Phương chớp chớp con mắt,  khi hiểu  thì cô  ngượng ngùng bật  ha ha: “Chị xem, bọn em tới thành phố  khác gì một kẻ ngốc , đúng thật là cái gì cũng  .”
Hoắc Thanh Hạnh nhỏ giọng : “Giờ thì mặt trời cũng  lặn, đầu óc của em cũng tỉnh táo hơn một chút ,     là ngày mai mặt trời sẽ mọc từ đằng tây .”
Lâm Doanh Doanh kéo hai chị em họ   nhà, cô hỏi  Lâm: “Cả nhà  cả vẫn  về  ạ?”
Cả nhà  của Lâm Doanh Doanh cũng ở đây, nhưng mấy cô con gái ai đều  công việc nên hầu như là  ở nhà. Bình thường thì  Lâm cần  tới trụ sở bộ đội để  việc, phần lớn thời gian đều  ở trong thành phố, nên mợ Lâm cũng  theo để tiệm chăm sóc cho .
Mẹ Lâm đáp : “Không về , chắc là cuối năm họ sẽ trở về.”
Lâm Doanh Doanh hỏi bà: “Mẹ,  ngày mai  nghỉ ? Không thì chúng  tới nhà bà ngoại ?”
Bà ngoại và ông ngoại của Lâm Doanh Doanh sống cùng với  con trai tại viện khoa nghiên cứu khoa học của gia đình, còn nhà của  hai thì ở một ,  ở cùng chỗ với bọn họ.  mà Lâm Doanh Doanh cũng  thích mợ hai lắm, nên cô  ít khi ghé nhà  hai, dù  thì ngay từ nhỏ, cô  tự do phóng khoáng, nên   cũng ngầm thừa nhận tính cách kiêu căng, tự do phóng khoáng đó của cô, mặc dù   thăm, thì mợ hai cũng chẳng  gì cô.
Lâm Doanh Doanh  thích tới nhà của  út, bởi vì  út  du học về nên tương đối cởi mở, hầu như   bất kỳ quy tắc nào,  giống mấy  như cha cô,  cả,  hai, mỗi  bọn họ đều   nhiều quy tắc.
Cô  dẫn Hoắc Thanh Phương  tới bệnh viện để kiểm tra, dĩ nhiên là  tìm một bác sĩ tìm  nhất , chuyện   cần   phiền tới cha Lâm, mà cô trực tiếp để  út cô giải quyết giúp.
Mẹ Lâm lên tiếng: “Gần đây cha với  trong đoàn cũng khá rảnh, chẳng bận bịu gì,  phiên  xuống  thôn quê để trải nghiệm cuộc sống.”
Mặc dù  một vài việc, nhưng  Lâm vẫn  thể thu xếp để  thời gian với con gái. Dù  thì cũng  lâu  con gái  về, qua một thời gian nữa cô sẽ  , nên từng giây từng phút bà trông nom cô, bà cảm thấy vẫn  đủ mấy.
Lâm Doanh Doanh   ngày mai  tới nhà bà ngoại.
Mẹ Lâm lập tức đáp: “Đợi hai ngày nữa, ngày mai con cứ ở nhà  .”
Lâm Doanh Doanh cảm thấy khó hiểu: “Tại  ạ? Bà ngoại, ông ngoại và  út con chắc cũng đang nhớ con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-267.html.]
Mẹ Lâm mỉm  thần bí: “Cha con nhất quyết mua đồ ngon về,   là để ngày mai nhà  ăn ? Ngày mốt  hãy .”
Cha Lâm gật đầu một cái: “, cha  dặn nhà ăn chuẩn  một giò heo to, tám cái móng heo bự, hai lỗ tai heo, cha còn trả   phiếu thịt của hai tháng nhà chúng  đấy. Con  ăn một chầu thì ăn một chầu,  ăn cả ngày  ăn cả ngày…” Ông  toét miệng: “Để con   thêm ít thịt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh cất tiếng: “Con thấy là cha  tiêu  phiếu thịt của cả năm   chứ? Chủ nhiệm Lục, đồng chí lão Lâm nhà  đúng là   tiết kiệm chút nào.”
Mẹ Lâm bĩu môi, : “Lúc con   ở nhà, suýt nữa là ông  ngược đãi  ,  một   và ông   ăn thịt cả một tuần lễ.”
Cha Lâm : “Đồng chí   chuyện đúng thật là  thật lòng gì cả, chẳng  đạo lý.”
Mẹ Lâm hừ một tiếng: “Sao, ông chỉ   cho phép   thôi. Ông đưa phiếu thịt cho ai, ông quên ?”
Cha Lâm đáp : “Cái đó  …”
Mẹ Lâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh  sưng sỉa lên, thế nên bà mau chóng bảo ông  chỗ khác: “Ông   báo của ông .”
Cha Lâm  ghét bỏ, ông chắp tay  lưng   bọn họ, ông cảm thấy ở đây  đám phụ nữ, còn  hai cô con gái của bên thông gia thì thật sự  tiện chút nào,  thầm  ảnh hưởng tới phụ nữ các cô, thế nên ông lập tức chắp tay  lưng    thư phòng để  sách.
Lâm Doanh Doanh lè lưỡi  với ông, cô  ở trong lòng n.g.ự.c của  Lâm, nũng nịu thế nào cũng  đủ.
Mẹ Lâm sợ Thanh Phương và Thanh Hạnh cảm thấy ngại nên bà để hai chị em  máy thu thanh,  cùng trò chuyện với các cô một chút về chuyện ở  thôn.
Lâm Doanh Doanh : “Mẹ, bọn con  mang theo quần áo gì cả. Mẹ đưa cho Thanh Phương và Thanh Hạnh mấy bộ quân phục cũ của   ?"
Lâm Doanh Doanh  khung xương mảnh mai nên hai chị em họ sẽ  thể mặc  quần áo của cô, mặc dù Thanh Hạnh khỏe khoắn hơn một chút so với cô, nhưng quần áo của bà  vô cùng  vặn.
Mẹ Lâm  : “Được chứ,  cũng  giữ . Lúc     mà   chịu,   cho hai đứa mặc.”
Hoắc Thanh Phương vội xua tay bảo  cần.