Hoắc Thanh Hạnh vội vàng chui  từ trong chăn: “Chị dâu,   gì bất tiện cả,  là em kể chuyện cho chị  nhé.”
Lâm Doanh Doanh lập tức chạy , nhảy lên giường của Hoắc Thanh Hạnh: “Hôm nay  cần, mệt mỏi,  ngủ sớm một chút.”
Cô dạy cho hai  cách dùng đèn điện, dùng đèn bàn, buổi tối ban đêm nhất định  mở đèn,  đó  nhà vệ sinh, ngàn vạn  đừng nhịn, càng   để tối, tránh ngã.
Lần đầu tiên bà nội Lâm tới nhà cháu gái, ban đêm  bật đèn,  là sợ Lâm Doanh Doanh mắng, kết quả là va  cái bàn bên ngoài ngã cho sưng thành đầu heo.
Nói mấy câu xong, bảo các cô  cứ yên tâm ngủ, Lâm Doanh Doanh liền tạm biệt  về phòng .
Cô lấy con thỏ nhồi bông tai dài  ôm khi ngủ lúc còn nhỏ đến sang bên cạnh gối,  lấy ảnh cô và Hoắc Thanh Sơn chụp chung  hôn một cái,  đó nhét xuống  gối.
Lúc   Lâm cũng  lên ,  chúc ngủ ngon với cô, tắt đèn giúp cô   đó mới về phòng.
Lâm Doanh Doanh ẹo tới ẹo lui trong bộ chăn gối quen thuộc của , ẹo thành một tư thế thoải mái nhất,  đó một giây thì ngủ mất.
Ngày hôm  Tiêu Thanh  lâu  gặp đúng hẹn  ngoài tập thể dục buổi sáng, bây giờ Lâm Doanh Doanh  còn cáu kỉnh như   nữa, cô trực tiếp chùm trăn lên đầu, ngủ tiếp  ngon. Đây là bản lĩnh ở nông thôn  gà trống và đám chó ở điền viên huấn luyện .
Tám giờ,  Lâm bắt  lên gọi cô dậy ăn cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh ôm eo bà, cuộn  trong n.g.ự.c bà: “Con  ăn quẩy vòng đen với nước đậu nành, bánh quẩy với sữa đậu nành, quẩy vòng đậu vàng với hoành thánh nhỏ...”
“Đều  cả, cha con  bảo lính cần vụ đưa tới mấy loại, mau  ăn .” Mẹ Lâm    khen Thanh Phương và Thanh Hạnh: “Hai chị em  thật là ngoan,  chăm chỉ  hiểu chuyện, sáng sớm  dậy  giúp   bữa sáng, còn giúp cha con chăm sóc vườn rau,  thể tìm   đồng cảm với cha con, trò chuyện sáng sớm về chuyện ruộng đồng.”
Lâm Doanh Doanh rửa mặt  xuống ăn sáng, những  khác  ăn ,  Lâm  xuống cùng cô.
Lâm Doanh Doanh liền bảo rằng hôm nay   tới nhà bà ngoại, vì cô  dẫn Thanh Phương và Thanh Hà  ngoài  dạo một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-270.html.]
Mẹ Lâm sẵng giọng: “Đứa bé ,   hôm nay  khách quý tới  mà.”
Lâm Doanh Doanh: “Quý đến mức nào?”
Mẹ Lâm: “Quý đến mức mà cha con cũng  đồng ý trở về.”
Lâm Doanh Doanh trợn tròn mắt: “Yo,  thể tin nổi. Bên trong những  thích của chỉ  mỗi bà nuôi của con ở đồn Lâm Gia là  đãi ngộ như . Có đãi ngộ giống bà, a a, thứ cho con  tiếp đãi nổi!”
Cô cầm một cái quẩy vòng đen thả  trong nước đậu nành nhúng một cái  cắn một miếng nhỏ,  giỏ lựu bên cạnh: “Lựu thật là to, ở   ?”
Mẹ Lâm bĩu môi: “Trần Xung đưa tới, nó bảo trở về mang một giỏ cua sang, cứ  như là chúng   mua nổi cua để ăn .”
Lâm Doanh Doanh  khanh khách: “Chủ nhiệm Lục,  đang  đổi nghề sang bán dầu hả? Con  Trần Xung  vô cùng , đừng      thuận mắt chứ.”
Mẹ Lâm: “Con  nhớ khi còn nhỏ con đánh  với nó ? Đẩy ngã con  chỗ rìa vỉa hè, ngã đến nỗi răng cửa cũng rơi  còn gì.”
Lâm Doanh Doanh suỵt một tiếng: “Mẹ, đừng  nữa, con đau. Thật  thì cái răng  vốn đang lung lay sắp rơi . Con   chủ nhiệm Lục, đừng dễ tức giận như  mà,  chuyện lúc tám tuổi mà  còn nhớ dai như  chứ? Sau đó chẳng  là  để cho  trai con đánh     .”
Khi còn nhỏ cô và Diệp Chi Đình chơi với   , khi đó Diệp Chi Đình còn  cô bắt nạt, cô giống như một đại ca nhỏ, còn   thì ngược  giống như một cái đuôi nhỏ.
Trần Xung là dọn tới , thế nhưng trẻ con đầu gấu ở nông thôn,  quen  tiểu bá vương , khi tới đại viện liền  nhanh chóng lập uy trong đám trẻ.
Cậu  nhạo Lâm Doanh Doanh lớn như  mà mới  răng cửa, là một  theo trường phái ngoan cố,  nhạo Diệp Chi Đình là đồ đàn bàn,    nhỏ.
Một thằng nhóc lớn bằng chừng đó thì  cái gì chứ, cũng chỉ là học  theo,  mắng cô, mới đầu Lâm Doanh Doanh  chấp nhặt với . Thế nhưng   còn mắng Diệp Chi Đình, Lâm Doanh Doanh  thể nhịn, đánh một trận với Trần Xung.
Cô đánh  với  khác, từ  đến giờ đều  trông cậy  thể thắng , đều là  vẻ hết,  đó  đầu thì tìm các  trai tố cáo.
Trong đại viện  ai là   trò lừa đảo  của cô, cho nên về cơ bản là  dám bắt nạt cô, thế nhưng Trần Xung  là một thằng nhóc ngang ngược, lỗ mãng mới tới,  hiểu rõ bộ quy tắc ngầm  của cô, trực tiếp đẩy cô ngã nhào,  rơi cái răng cửa đang lung lay của cô.