Trần Xung thầm nghĩ cháu cũng  dám  đối diện với thủ trưởng , năm nam sinh bọn họ cùng tuổi với Lâm Doanh Doanh, từ khi  nghiệp trung học cơ sở  bắt đầu cảm giác  ánh mắt dò xét của cha Lâm. Không    là loại cảm giác gì, chính là... vô cùng nghiêm túc,  giống vẻ hòa khí, hiền từ như   nữa, giống như cán bộ  công tác duy trì trật tự !
Ánh mắt vô cùng sắc bén!
Cậu giúp  Lâm để thức ăn lên bàn, bưng cá kho  xong  ,  bưng cả chân giò  Lâm vẫn hầm từ nãy  bàn.
Chân giò   hầm  hấp, cuối cùng còn nướng một lúc, béo ngậy, đỏ bóng loáng,  miệng là tan, thơm mềm mê .
Lâm Doanh Doanh liền gọi cha Lâm và Hoắc Thanh Sơn, còn  hai chiến sĩ bên ngoài: “Mau tới, ăn cơm !”
Cô rửa tay, nắm một ít cơm, nắn thành hình  múc một thìa gạch cua xào dầu nhét ,  đó tạo thành một nắm cơm. Khi Hoắc Thanh Sơn  tới, cô đưa về phía : “A a a”
Hoắc Thanh Sơn há miệng, lập tức  bón cho một nắm cơm trắng mềm dầu trợn mịn, nhai một miếng thì mềm dẻo ngọt thanh, ngay  đó nếm  mùi vị đặc biệt bên trong. Hương vị ngọt ngào, đậm đà, đúng là  thể nào hình dung , cái cảm giác hương thơm ngạt ngào , giống như    khứu giác  đầu tiên  ngửi thấy mùi hoa say lòng  .
Lâm Doanh Doanh   với vẻ mong đợi, hỏi: “Ăn ngon ?”
Hoắc Thanh Sơn gật đầu,  khẳng định: “Ăn vô cùng non.”
Lâm Doanh Doanh: “Làm  mà ngon?”
Hoắc Thanh Sơn: “Món ngon cho tới bây giờ  từng  nếm thử!”
Lâm Doanh Doanh: “...” Thôi .
Hoắc Thanh Sơn: “Cho  cả đời chỉ ăn món  cũng  ngán.”
Lâm Doanh Doanh  khanh khách, kéo tay để   xuống: “Lát nữa  món đậu hũ gạch cua sốt dầu, đều là món ngon nhất nhân gian.”
Hoắc Thanh Sơn gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy từ cái ngon nhất nhân gian   . Khi  đầu tiên miệng  nếm , mùi vị đó   chấn động, giống như  đầu tiên  hôn cô , còn   đầu tiên  thấy cô  đêm động phòng hoa chúc nữa, ngon nhất nhân gian, xinh  vô biên.
Một bàn món ngon phong phú, cá mè kho, đậu hũ gạch cua sốt dầu, chân giò kho tàu, dưa chuột nộm tai heo, cà chua trộn đường trắng, miến hải sản,...
Ba  Hoắc Thanh Sơn, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh, phần lớn những món trong , đừng  đến ăn , mà  cũng  từng  thấy,  cũng  từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-277.html.]
Hoắc Thanh Sơn rót rượu cho  , Lâm Doanh Doanh và hai em gái thì khỏi .
Lâm Doanh Doanh bĩu môi, tỏ ý  rót cho cô, Hoắc Thanh Sơn giả vờ   thấy.
Mẹ Lâm  : “Chúng  cũng là  hưởng sái của Thanh Sơn,  còn Trần Xung đưa cua tới,  nhiều năm   từng  ăn bữa thịnh soạn như .”
Cha Lâm chép miệng một cái: “Món gạch cua xào dầu  vẫn là mấy năm  mới  ăn một , còn một  khác chính là khi kết hôn  ngoài ăn ở nhà bà nội.”
Trần Xung: “Làm con rể của bác hai thật là hạnh phúc,  mặt mũi! Anh Thanh Sơn, nào,  kính !”
Hoắc Thanh Sơn thực sự uống rượu với ,  để ý một chút nào.
Lâm Doanh Doanh  dự tính là  sẽ uống nhiều nên bất động, cũng  ngăn cản, còn nháy mắt với Trần Xung.
Trần Xung: “?” Chẳng lẽ ghét bỏ  rót rượu cho chồng cô? Có  là  uống ít  ?
Kết quả một lúc    mời rượu Hoắc Thanh Sơn nữa, Lâm Doanh Doanh  bắt đầu nháy mắt với , còn chỉ chỉ  ly rượu, tỏ ý  tiếp tục uống .
Trần Xung: “...” Ơ,  là  ý gì chứ.
Bên   Lâm còn hỏi Hoắc Thanh Sơn đang ở ,   là mỗi ngày  khi trình diện xong là  thể tự do hoạt động, buổi tối  nhất định  trở về .
Trước khi   ngoài Hoắc Thanh Sơn  báo cáo , chẳng qua là  ngờ  đụng  Lâm Doanh Doanh ở đây, cho nên   dự định ngủ , bây giờ gặp  Lâm Doanh Doanh thì trong lòng   quyến luyến  thôi.
Mẹ Lâm  : “Đi gọi điện thoại , cứ  là cha vợ nhiệt tình, giữ con ở  hai ngày. Ban ngày con   việc, buổi tối  trở về ăn cơm,   . Mẹ hiểu,  phạm  chút nào .”
Lâm Doanh Doanh đang nhai một miếng tai heo sần sật, cô thấy Hoắc Thanh Sơn uống  ít, ánh mắt sáng rực như là  nước sắp chảy  , đuôi mắt và gò má đều thoáng hiện lên màu đỏ rực, tai cũng hồng hồng.
Cô chọc chọc cánh tay : “Đi gọi .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha Lâm: “Không  , cơm nước xong cha sẽ  một tiếng giúp con.”
Hoắc Thanh Sơn: “Không cần phiền tới cha, con  thể  , lát nữa sẽ gọi.”
Lâm Doanh Doanh  thưởng cho  một nắm cơm gạch cua xào dầu: “Ăn ,  ngon đó.”