Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh ở bên , ăn ngon nên lời, chỉ lặng lẽ ăn, đó múc canh cho . Hai chiến sĩ nhỏ cũng chẳng khác hai cô là bao, chẳng một lời nào, chỉ lặng lẽ dồn sức ăn.
Hai bọn họ ăn no, dậy cùng , chào thủ trưởng, tạm biệt Lâm ngoài.
Mẹ Lâm: “Cháu xem hai đứa trẻ , ngoài cái gì? Hai đứa bên ngoài chờ giàn nho .”
Hai đáp một tiếng, đồng loạt đầu ngoài.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh mà trợn mắt há hốc mồm.
Hoắc Thanh Phương hâm mộ : “Làm lính thật là .”
Trần Xung : “Không là em lái máy cày , thật là cũng thể lính kỹ thuật mà.”
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh hiểu.
Trần Xung liền giải thích cho các cô : “Những binh đoàn xây dựng , đều cần lái máy cày mà.”
Hoắc Thanh Phương: “Vậy chúng em cũng thể , chúng em là của đại đội mà, nhà chúng em cũng ở đại đội nữa.”
Cha Lâm ăn cơm uống nhiều nên nghỉ ngơi một lúc, ông bảo Trần Xung và Lâm Doanh Doanh chơi với ba em Hoắc Thanh Sơn, một lát nữa thể ngoài dạo một chút, xem phim gì đó.
Mẹ Lâm cũng vài chuyện cần xử lý, bảo mấy trẻ tuổi cứ ở nhà chơi.
Lâm Doanh Doanh thấy mặt Hoắc Thanh Sơn đỏ, cô : “Anh uống rượu, ngủ một lát ?”
Hoắc Thanh Sơn: “Không .” Anh thấy mí mắt của Lâm Doanh Doanh hôn mí mắt , liền : “Em ngủ một lát .”
Lâm Doanh Doanh lập tức : “Vậy ngủ với em .”
Trần Xung lớn tiếng ho khan: “Aiya, chú ý ảnh hưởng.”
Lâm Doanh Doanh mặt quỷ với : “Người vợ như nhiều tật thế chứ, ghét bỏ chúng , buồn chán thì tìm chơi .”
Trần Xung liền đầu với Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh: “Hai bọn họ vẫn luôn buồn nôn như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-278.html.]
Hoắc Thanh Hạnh ngượng ngùng, ngại , Hoắc Thanh Phương : “Chuyện bình thường.”
Trần Xung: ... Lâm tiểu bá vương uy vũ, cho cô gái ở nông thôn cởi mở như .
Cậu lên tạm biệt với Lâm Doanh Doanh: “Cậu chắc chắn để cho Thanh Sơn chơi đúng ?”
Lâm Doanh Doanh bảo nhanh lên: “Chúng ở nhà nghỉ ngơi, bảo buổi tối tới ăn cơm.”
Trần Xung: “Làm ổ ở nhà lắm ?”
Lâm Doanh Doanh: “Chúng tình nguyện mà.” Cậu thì hiểu cái gì chứ!
Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Thanh Sơn và Thanh Phương, Thanh Hạnh ăn trái cây chuyện, cô tiễn Trần Xung. Đưa Trần Xung về xong, thấy của Diệp Chi Đình qua từ bên .
Cô tự nhiên chào hỏi với : “Dì Liễu ạ.”
Dì Liễu ở vị trí cách hai mét yên lặng Lâm Doanh Doanh, ngữ khí bình tĩnh, thẳng thắn : “Doanh Doanh , ... cháu lập gia đình ?”
Lâm Doanh Doanh : “ , khi kết hôn ở nông thôn. Bởi vì tiện cho nên mời các dì uống rượu mừng , xin , trở về sẽ bổ sung kẹo hỉ.”
Dì Liễu thở dài: “Đứa bé Chi Đình ... aiz, dì vốn cho rằng các cháu xuống nông thôn trở về là sẽ lập tức kết...”
Lâm Doanh Doanh cắt đứt lời dì , nhàn nhạt : “Dì Liễu , dì đừng lo lắng, Diệp Chi Đình chỉ là bộ đội, . A, còn nhờ cháu giúp điều Diệp Mạn Mạn tới nông trường hưởng phúc nữa mà.”
Vẻ mặt dì Liễu chút khó coi: “Đứa nhỏ ... bừa gì đó.” Dì nhịn thở dài, móc một cuốn sổ bìa nhựa từ trong túi đưa cho Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh, chỗ một quyển nhật ký, dì nghĩ là cháu hẳn nên xem một chút.”
Lâm Doanh Doanh rũ mắt, tầm mắt rơi cái bìa màu xanh lá cây nhạt của quyển nhật ký. Đây chính là quyển nhật ký của Diệp Chi Đình.
Nhật ký , tính tất cả lớn nhỏ chắc là cũng mấy quyển.
Lúc nhỏ cố tình đánh rơi quyển nhật ký nhà cô, cô liền lặng lẽ , đó giả bộ , còn cố ý những lời với cô nhưng ngại dám trong quyển nhật ký.
Sau đó cô và Diệp Mạn Mạn nổi lên xung đột, bảo vệ Diệp Mạn Mạn, còn trong quyển nhật ký là tính khí cô càng ngày càng tệ, hy vọng cô lương thiện giống như , mượn cơ hội để khuyên cô sửa chữa. Cô vô cùng tức giận, trực tiếp xé một trang ném lên Diệp Chi Đình, xem nhật ký của nữa, cầu xin cô cũng thèm xem!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy đó hòa thuận, cũng vẫn là bạn bè, thế nhưng đúng thật là cô xem nhật ký của nữa.