Bọn họ  về  một lúc.
Lâm Doanh Doanh hỏi Hoắc Thanh Sơn: “Anh còn  chỗ   thể xem phim ?”
Hoắc Thanh Sơn đáp: “Khi nãy trung đội trưởng Trần  với .”
Trong lúc ăn cơm, Trần Xung  ngừng kính rượu , vì kính  nên  cũng lập tức uống, chứ  hề dùng mánh khóe để từ chối,  cũng là cho Trần Xung  mặt mũi. Uống rượu xong thì hai  em nhanh chóng trở nên  thiết,  còn nắm lấy bả vai của   lặng lẽ  chuyện, trong đó bao gồm cả chuyện  xem phim.
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Anh cứ gọi   là Trần Xung.”
Hoắc Thanh Sơn : “Là Trần Xung .”
Hoắc Thanh Phương thấy  thì phì : “Anh, lúc nãy khi mà    thấy bọn em thì  cảm thấy thế nào?”
Hoắc Thanh Sơn đáp : “Anh sợ hết hồn.”
Hoắc Thanh Hạnh nhỏ giọng : “Bọn em cũng , em còn nghĩ rằng… Có  giống  cả nữa đấy ạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh  bật   ngã ở  vai của Hoắc Thanh Sơn: “Sao    đùa vui như  chứ,  thấy  cả của  thì  tưởng là   giống  , mà   thấy hai  em gái của  thì cũng cho là   nào đó giống em của  thôi? Ha ha ha,  c.h.ế.t mất thôi. Thấy một   vẻ giống cô em gái  thì  thể ,   thể  hai  đều giống hai cô em gái  chứ?”
Cô nhéo trái tai của Hoắc Thanh Sơn một cái: “Ngốc!”
Hoắc Thanh Phương vội vã đáp: “Chủ yếu là  thế nào bọn em cũng  nghĩ tới việc  cả  đột nhiên tới đây.”
Hoắc Thanh Hạnh nhỏ giọng : “Chắc chắn là  cả cũng  ngờ là chị em chúng   đột nhiên tới đây.”
Lâm Doanh Doanh gật đầu một cái: “Là do em, lúc bọn em , lẽ nên gửi thư điện báo cho .”
Hoắc Thanh Sơn : “Lúc  ở trong thành phố,   gửi thư điện báo cho em, chắc là khi đó bọn em   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-280.html.]
Lâm Doanh Doanh tự hào : “Anh xem, em   hai  là trời sinh một đôi, xứng đôi cỡ nào! Cái  gọi là thần giao cách cảm đấy.”
Hai chị em Hoắc Thanh Phương   cái gì gọi là thần giao cách cảm, thế nên cô  lập tức hỏi Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, chị cho bọn em xem mấy tấm ảnh chụp chị khi còn bé .” Lúc ở nhà, Lâm Doanh Doanh  từng kể rằng cô  uốn tóc khi còn bé, khiến hai chị em vô cùng tò mò, họ vẫn luôn nhớ tới chuyện đó.
Lâm Doanh Doanh trả lời: “Đợi chị chút.”
Bởi vì liên quan tới công việc nên  Lâm  thích chụp ảnh và dùng điện thoại di động để chụp hình, thế nên trong nhà bà   nhiều tấm ảnh, một vài khung ảnh và album ảnh tự  bằng tay.
Lâm Doanh Doanh nhanh chóng đem mấy cuốn album ảnh từ trong thư phòng của cha Lâm  ngoài, cô bảo Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh  tụm  ở  ghế sô pha, vì   cùng  xem thì mới thú vị.
Lâm Doanh Doanh khi còn bé trông  xinh  và đáng yêu, giống như một thiên sứ nhỏ , trắng nõn, nhất là khi đó  chụp hình đen trắng, đúng thật là   chút tì vết nào. Chỉ là,  khi cô từ  chuyển sang , thì cô  bắt đầu toát  khí chất là bá vương nhỏ.
Có mấy tấm hình, trông cô  vẻ  vui vẻ gì, nhưng vẫn  chụp cùng  khác. Trong đó  một tấm, cô cột tóc cao tới đỉnh đầu, cái miệng nhỏ nhắn thì chu , cô cau mày, trong n.g.ự.c ôm một bó hoa, cô xoay , trợn mắt   ống kính một cách hung tợn.
Hoắc Thanh Phương lên tiếng: “Em  thích tấm , cô nhóc  thật khiến    nhéo mặt mà.”
Hoắc Thanh Hạnh  chỉ một tấm khác: “Em thì thích tấm .”
Cô  chỉ  tấm ảnh mà Lâm Doanh Doanh đang tặng hoa cho thủ trưởng.
Lúc đó, cô mới chỉ sáu bảy tuổi, cô mặc   một bộ váy xòe bồng bềnh, mang tất dài, chân thì mang một đôi giày da nhỏ, tóc buộc hai ba chùm đuôi ngựa, khuôn mặt ngước lên trông còn mềm mại hơn cả hoa, và nụ  của cô còn rực rỡ hơn cả hoa nữa.
Khiến cho  khác   là  phiền não đều bay  mất.
Đây là một tấm trong hàng loạt tấm chụp Lâm Doanh Doanh tặng hoa cho lãnh đạo, còn  mấy tấm chụp thắt khăn quàng đỏ, và các động tác chào khác , mỗi một động tác là một tấm. Lúc đó, mấy tấm  đều  mấy   thích lấy  mấy,  Lâm thì lấy  tấm . Lúc  cả sắp  lính, cũng định trộm lấy một tấm nhưng   thành công.
Lâm Doanh Doanh lật qua trang, lúc  cô thần bí lấy  từ phía  một tấm ảnh nhỏ cỡ 3x5,  lặng lẽ đưa cho Hoắc Thanh Sơn xem: “Anh xem!”
Hoắc Thanh Sơn lập tức  về phía tay của cô,  thấy  một bé gái tầm vài tháng tuổi mới  tắm xong,  hề mặc quần áo,  thể nhỏ bé   trống trơn, đang   toe toét để lộ hai chiếc răng.