Lục Đình Tú dịch khỏi vị trí một chút, đối diện với Hoắc Thanh Sơn, : “Cô nhóc hòa hợp ?”
Hoắc Thanh Sơn nghiêm túc : “Doanh Doanh đáng yêu, lạc quan, hài hước, chúng cháu đều thích cô .”
Lục Đình Tú gật đầu một cái: “Quả vui vẻ nhà cháu hái , chút thương cảm.”
Hoắc Thanh Sơn: “Ông bà và cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử thật với cô .”
Lục Đình Tú lắc đầu: “Ngàn vạn đừng đối xử với nó như những chiến hữu của cháu, nó cần cháu thương xót, cháu bạn với nó.”
Hoắc Thanh Sơn hiểu: “Bạn? Cháu bạn với đồng chí nữ.”
Lục Đình Tú và ông bà ngoại lên, thằng nhóc đúng là thật thà, nghiêm chỉnh đến mức yêu thích.
Bà ngoại : “Không , cháu coi con bé là vợ, bạn với nó, thể nhân tình nữa.”
Trong nháy mắt mặt Hoắc Thanh Sơn đỏ bừng lên, cũng kịp chuyển tiếp, hai từ nhân tình quá kích thích, lệch lạc!
Cha Lâm vẫn đang chuyện với ông ngoại từ nãy tới giờ nỡ nữa, nhớ tới quá khứ thì cũng chút đồng bệnh tương liên, ông : “Thằng nhỏ còn non nớt, thiếu hiểu , cũng đừng trêu đùa nó nữa.”
Ông ngoại : “Cháu rể còn đắn hơn cả con rể nhỉ, ha ha.” Một thằng nhóc trẻ tuổi, bình thường lạnh lùng nghiêm túc, năng thận trọng, quả thực là cho cảm thấy trêu chọc vui.
Lúc Lâm từ trong phòng bếp, hô: “Chuẩn ăn cơm, đắn chút , đừng chòng chọc bắt nạt đứa con rể hiền lành của nhà nữa.”
Lục Đình Tú dậy, xắn tay áo lên hỗ trợ dọn cơm lên.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, giặt hồ tới phẳng phiu khí phái, bên ngoài mặc áo gile lông cừu, bên là quần dài cùng loại vải, cao ngất quý khí, ở cái bàn ăn cổ ung dung mà thảnh thơi, cho cảm nhận ngày xưa giống với bây giờ nữa.
Hoắc Thanh Hạnh len lén , nhỏ giọng với Hoắc Thanh Phương: “Chị, câu út thật là trai!”
Không chỉ là gương mặt trai, mà cho dù khuôn mặt chỉ dáng của , dáng chỉ điệu bộ của thôi, cũng cảm thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-296.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Phương: “Em ít thôi, trong mắt rút .”
Hoắc Thanh Hạnh nhỏ giọng : “Em chỉ mà thôi, nếu như hình thì , em về nhà dán lên, ngày nào cũng .”
Rất nhanh tài xế bên ngoài đưa vịt nướng tới nơi, kèm thêm cả nước chấm và bánh cuốn, ngoài còn một cái niêu đựng mấy nguyên liệu hỗn hợp, thêm nước để nấu canh xương vịt.
Lục Đình Tú: “Cháu xem xem là vợ cháu đang trộm đồ của , nửa ngày mà vẫn .”
Cho tới bây giờ Hoắc Thanh Sơn còn bắt kịp cuộc trò chuyện của bà ngoại và út, cách nào tiếp lời. Anh dậy, men theo phương hướng mới Lâm Doanh Doanh chạy , đó phát hiện mặt là một hành lang, phòng cũng đang đóng.
Lục Đình Tú: “Là phòng cuối hành lang.”
Hoắc Thanh Sơn theo lời tới, đẩy cửa thì thấy khóa, đang gõ cửa, nhưng cửa mở từ bên trong.
Một cánh tay nhỏ bé kéo , khóa cửa thật nhanh.
Rèm cửa sổ dày cộp trong phòng kéo , mở hết đèn lên, chỗ vách tường đều là mấy kệ sách cao tới tận trời, phía bày đủ loại sách. Hoắc Thanh Sơn liền khí tức lịch sử kéo tới ùn ùn nhấn chìm, cho thẳng lưng lên theo bản năng.
Lâm Doanh Doanh kéo thật nhanh tới một một cái thang gỗ, nhón chân tiếp tục tìm gì ở nơi đó.
Hoắc Thanh Sơn vội vàng tới: “Doanh Doanh, ăn cơm.”
Lâm Doanh Doanh ừ một tiếng: “Chờ em một chút.” Cô còn né chỉ chỉ bàn, : “Anh Thanh Sơn, xem quyển album đó , bên trong là thứ ho.”
Bây giờ Hoắc Thanh Sơn cũng chẳng tâm tư nào mà xem, cô leo cao như , lỡ như ngã xuống, thế thì ở cẩn thận trông chừng cô .
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng : “Em hoài nghi út một yêu nước ngoài, cho nên mới kết hôn. Lúc còn nhỏ, em nhớ giấu đồ ở đây, còn mật mã gì đó, chừng dùng mật mã truyền tin cho đó.”
Hoắc Thanh Sơn: “Mật mã Ma Tư, mật mã Tứ Phương?”
Lâm Doanh Doanh kinh ngạc : “Doanh trưởng Hoắc, đó!”
Hoắc Thanh Sơn: “Là mấy ở đoàn bộ thông tấn cho.” Cán bộ như bọn họ sẽ học tập, mở hội nghị định kỳ, một vài thứ mặc dù cần , nhưng nên thì hơn, hiểu hơn chút ít. Hoắc Thanh Sơn cảm thấy hứng thú với những thứ , cho nên từng học mật mã Ma Tư.