Ăn cơm xong, ông bà ngoại dẫn bọn nhỏ tới phòng sinh hoạt thường ngày để chơi, đánh đàn, ca hát, nhảy múa một chút.
Lâm Doanh Doanh mệt mỏi liền ổ ghế sô pha, dựa trong n.g.ự.c ông ngoại xem bà ngoại dạy hai chị em ca hát.
Hoắc Thanh Phương thì thiên phú ở phương diện , nhưng Hoắc Thanh Hạnh tệ. Cô hát tương đối dễ , khi thu giọng âm thanh nhu hòa xào xạc, mang theo một loại hấp dẫn nho nhỏ của riêng . Còn nếu như mở cổ họng thì một loại cảm giác trong veo, vang dội như nước suối .
Bà ngoại : “Nếu như năm đón con bé mà ở Thượng Hải, thể tán tụng thành hoàng hậu tình ca, đảm bảo sẽ trở thành tình nhân quốc dân!”
Hoắc Thanh Hạnh dọa sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng xua tay: “Không dám đảm đương là tình nhân ạ, sẽ coi là đàn bà hư hỏng.” Nông thôn phổ cập giáo dục diện, một vài từ ngữ là do loan truyền linh tinh, kẻ gà mờ thì giải độc vớ vẩn, hiểu thì sợ như rắn rết.
Vụng trộm, tình nhân cái gì đó, yêu đương, hẹn hò vân vân, đây đều là những thứ mà nhà quê cho rằng đắn.
Thậm chí còn : “Chúng .” Người khác trực tiếp quy cho đó “yêu đương” với , gây ít chuyện sai lầm.
Lâm Doanh Doanh vội vàng bảo cô đừng khẩn trương, giải thích thật kỹ càng cho cô .
Hoắc Thanh Hạnh ngượng ngùng : “Chúng cháu hiểu, bọn họ tuyên truyền linh tinh.”
Được bà ngoại khích lệ và chỉ điểm, Hoắc Thanh Hạnh đột nhiên thông suốt, hổ như nữa, dám buông thả lớn tiếng hát lên.
Sau khi Hoắc Thanh Hạnh hát bài “Khách nơi xa mời ở ”, giọng hát của cô càng ngày càng lưu loát tự nhiên, nhưng âm thanh trong trẻo đó vô cùng động lòng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi rối rít vỗ tay ca ngợi cô .
Hoắc Thanh Hạnh hổ: “Chị dâu còn hát hơn em.”
Bà ngoại : “Chị dâu cháu lười, hát đôi câu là mệt mỏi. Ca hát là việc tốn sức, cực khổ, thiên phú và sự yêu thích thì mới thể kiên trì .”
Lâm Doanh Doanh thừa nhận chính là một kẻ thích ăn lười , cô theo bà ngoại học đến cái gì cũng , nhưng dụng tâm nghiên cứu cái gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-298.html.]
Kiếp cô lười biếng, chuyện mà cô giỏi nhất cũng chỉ việc khai thác nhân tài việc giúp cô thôi.
Còn chuyện ca hát , cô thích hát nhất, giọng hát tuyệt vời như nước suối đang róc rách chảy, trong tai cô chấn động màng nhĩ của cô, đó là sự hưởng thụ cực lớn.
Còn ca hát gì đó, chỉ tùy tiện hát một chút thì , chứ còn bảo cô gọt giũa từng từ từng từ một, cô lười.
Bà ngoại : “Mấy ngày nay các cháu cứ ở chỗ , bà dạy Tiểu Hạnh ca hát một chút, chơi cũng vui.”
Bà sợ Lâm vui, đầu hỏi: “Con cũng ở đây nhé, lâu ở nhà , bọn nhớ con.”
Cha Lâm chuyện thì ông ngoại : “Tiểu lâm cũng ở đây luôn , hai cha con lâu đánh cờ . Bây giờ thêm Thanh Sơn, cha chấp hai con một đội.”
Cha Lâm: “Cha, cha cứ đánh chờ mà ý kiến hợp là kéo chân , cha cũng chẳng là Gia Cát Lượng mà ba cái đầu thể thắng .”
Lâm Doanh Doanh là bà ngoại nhớ cô, nhiều náo nhiệt, sống chung với qua một ngày là ít một ngày. Cô : “Cháu đại diện cho đồng chí Thanh Sơn đồng ý ạ.”
Cô ném một ánh mắt quyến rũ cho .
Hoắc Thanh Sơn đón lấy mà chút bất ngờ kịp đề phòng, dầu gì cũng trải qua nửa ngày huấn luyện, trái mặt còn đỏ như nữa, thế nhưng tai vẫn đỏ lên. Anh lặng lẽ đưa tay bóp bóp chân Lâm Doanh Doanh, để cho cô câu dẫn ngay mặt nữa.
Lục Đình Tú: “Vậy bảo chị Trần giúp dọn phòng.”
Mẹ Lâm: “Để chị cho.” Chỉ cần bà ở đó thì phòng của con gái đều là bà đích tự tay dọn.
Lục Đình Tú bảo bọn họ tiếp tục ở đây ca hát, theo Lâm giúp đỡ. Khi trải giường giúp Lâm Doanh Doanh, Lục Đình Tú cảm khái : “Nghĩ tới chị cũng vẫn còn là đại tiểu thư yểu điệu của nhà họ Lục, từng nghĩ một ngày sẽ gấp chăn trải giường cho khác.”
Mẹ Lâm : “Nhà chị cũng đều là ông Lâm trải ga giường, chị chỉ phục vụ cho con gái thôi, hai con trai lớn cũng là tự chúng nó .”
Lục Đình Tú cầm một cái chăn tơ tằm, nghiêng đầu một chút, đó lắc đầu bật : “Bây giờ em còn nghĩ dáng vẻ chăm sóc con gái của Doanh Doanh nữa đó, cũng giống như tưởng tượng chị sẽ chăm sóc con gái như .”
Có là kết hôn sẽ vướng tay vướng chân , bất kể là xinh như hoa, là kiêu căng thất thường, đến cuối cùng đều thành nô dịch của con gái.