Mãi mãi   cô tiễn,    chỉ để  bóng lưng cho cô, cũng    cô  một chỗ càng lúc càng xa. Anh  cô ở nhà, ở trong lòng , dù ở trong mơ thì cô cũng  híp mắt  ở nhà, mà   ở cửa thôn, giao lộ, nơi lẻ loi như sân ga, nhớ tới cũng khiến lòng  như  d.a.o khứa .
Lâm Doanh Doanh bên cạnh né , ngẩng đầu  ,    cúi xuống hôn.
Anh hôn cô một cái,  đó thấp giọng : “Mấy ngày nay  học  một bài hát,  thể mời em nhảy cùng ?”
Lâm Doanh Doanh  lên: “Được đó, tiếc là   nhạc.”
Hoắc Thanh Sơn: “Không , ở trong lòng  đây.”
Âm nhạc ở trong lòng , một nhịp phách cũng  sai,  dẫn cô tiến lên phía   lùi  phía  xoay trong, một chút cũng  sai. Hai   ăn ý, cuối cùng Lâm Doanh Doanh dứt khoát đu   , để cho  ôm cô như  mà khiêu vũ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi trở về phòng, bọn họ  kéo rèm cửa sổ lên, ánh trăng sáng ngời nghịch ngợm chiếu  trong nhà, vẩy   giường lớn  cửa sổ.
Bọn họ triền miên  ánh trăng.
Ngày hôm  đợi Lâm Doanh Doanh tỉnh  thì  là tám giờ rưỡi, cả phòng đầy ánh mặt trời, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái còn vương  nệm    cô. Cô liền ngủ  gối của , cuốn chăn thành một cục tròn, khi cô vươn vai thì sờ trúng tờ giấy bên cạnh.
Lâm Doanh Doanh lấy tay móc , thì thấy bức thư  gấp , đập  mắt cô chính là hai chữ lớn hơn “Thư tình”.
Lâm Doanh Doanh: “…”
Tên Hoắc Thanh Sơn hiền lành, thật thà  sẽ  cho là thư tình chính là  chữ thư tình lên đó chứ? Sao  đáng yêu như  chứ? Cô hôn hai chữ  một cái, mở   một chút.
Chữ của Hoắc Thanh Sơn  từng luyện qua, nhưng  hề , ngược  sạch sẽ, rành mạch giống như con  của  , cứ nhanh nhẹn,  chút dông dài, hơn nữa còn  văn phong tự nhiên.
Anh : Cục cưng, đợi  xây một cái sân nhỏ ấm áp và thoải mái cho em, đến lúc đó  sẽ dẫn em  ăn lẩu  ngày tuyết rơi.
Lâm Doanh Doanh đem lá thư che mặt    lên, miễn cưỡng coi như là một bức thư tình , cơ giờ tay  ký tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-301.html.]
Kính yêu em Hoắc Thanh Sơn.
Lâm Doanh Doanh: “…”
Sau đó cô quan sát cẩn thận một chút, phát hiện  cách giữa chữ kính và chữ yêu  chút  cân đối với  cách của những chữ khác, ngược   giống  khi  xong thì  hổ    thêm một chữ nữa.
Lâm Doanh Doanh  lên,  đàn ông cứng nhắc . Cô nhỏm dậy, tìm cây bút  tủ đầu giường ở bên cạnh, trực tiếp xóa sạch chữ kính ,  đó chỉ còn  yêu em Hoắc Thanh Sơn.
Bây giờ mới  .
Cô gấp thư tình  kẹp trong quyển sổ của ,  đó mặc quần áo dậy rửa mặt,  xuống lầu.
Trong vườn hoa phía , bà ngoại dẫn hai chị em ca hát, cắt hoa cắm  bình, cụ ông ở bên cạnh thì đánh quyền.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh  từng  Lâm Doanh Doanh  ông ngoại luyện công phu thật sự, cái loại mà  thể chẻ gạch xanh bằng tay, chân thì cắt đứt côn gỗ. Lúc còn trẻ, ông cụ  vẻ ngoài là học trò  trai  học, nhưng thực tế là ông cụ là  tử Thiếu Lâm, học  công phu thật sự.
Ông cụ và bà ngoại ước hẹn, là khi mà bà ngoại về quê cùng , giữa đường thì  bọn cướp to lớn cướp bóc, ông ngoại đích  dẫn  truy kích, ở  đường b.ắ.n c.h.ế.t bọn cướp to lớn  cứu bà ngoại về.
Khi đó bà cụ thì quốc sắc thiên hương, ông cụ thì hăng hái,  trai  một  hai, hai  nảy sinh tình cảm với ,  đó mặc dù trải qua nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng   tình vẫn thành  nhà.
Gần đây Hoắc Thanh Hạnh cởi mở  nhiều, cũng dám biểu đạt quan điểm của cô , cô  nhỏ giọng : “Bà ngoại và ông ngoại giống với  cả và chị dâu , cũng là  hùng cứu mỹ nhân đó.”
Hoắc Thanh Phương  : “Cha  em cũng .”
Đáng tiếc cha cô   may mắn như ông ngoại, trải qua nhiều trắc trở như  vẫn khỏe mạnh, rạng ngời như thế.
Bà ngoại hướng dẫn các cô  cắm hoa  phối hợp như thế nào, cuối cùng : “Cho dù mùa đông   hoa cỏ tươi mới, bình hoa  vẫn  thể cắm. Một cành khô  mấy trái hồng nhỏ, mấy nhánh lau sậy  hoa trắng, thậm chí nhặt  lông chim như  thì cũng  mắt.”
Hoắc Thanh Phương  : “Bà nội, nhà chúng cháu u tối, trong sân đều là phân gà, phân chó, nên cắm hoa    thì cũng  thú vị.”
Bà ngoại  : “Vậy thì bà cũng  tin . Bà thấy các cháu   là  lôi thôi như , cho dù nhà nuôi gà nuôi vịt thì sân nhỏ đó cũng  sạch sẽ, mát mẻ, chắc chắn chân tường còn trồng các loại hoa cỏ. Cháu  chỗ  của bà,   cũng như  . Trước đây bà cũng nuôi gà, nhưng bà  thể nhốt chúng , cuối cùng cũng phá hết hoa cỏ  nọ, còn đến chỗ thím Vương phơi quần áo mà ị, liền  thím Vương bắt nấu canh uống.”