Hoắc Thanh Hạnh  nhịn  : “Ông bà nội,   khi hai  rảnh thì đến  khách nhà chúng cháu . Mặc dù nhà chúng cháu   như , nhưng bây giờ cũng  thể ăn no mặc ấm.” Nói xong cô    chút ngượng ngùng, cảm thấy quá đường đột,   chắc chắn sẽ   .
Bà ngoại  : “Được đó,  thì bà mong chờ đó. Cả đời bà cũng  từng  qua miền Nam, vẫn là vùng nông thôn non xanh nước biếc vẫn là nơi dễ chịu nhất.”
Lâm Doanh Doanh quấn khăn choàng  ,  : “Bà nội,  nha,  thì  nha.”
Bà ngoại  : “Bây giờ  đến đó   là gây thêm phiền toái cho các cháu ? Đợi khi nào Hoắc Thanh Sơn ở bên  thu xếp  thỏa, các cháu đón   về hết thì bà và ông nội cũng đến xem một chút, sẵn tiện  cháu chắt ngoại của bà luôn.”
Lâm Doanh Doanh: “A, mới      một chiếc máy bay bay qua , nó là một chiếc lớn thật sự đó.”
Bà ngoại sẵng giọng: “Bé cưng nhà con,  quen lừa bịp .”
Đảo mắt sắp đến cuối tháng, ba Lâm và  Lâm cũng  lên đường đến phân quân khu, Lâm Doanh Doanh cũng gửi điện báo cho đám   Hoắc,  rằng cuối tháng sẽ về nhà.
Mẹ Lâm để Lâm Doanh Doanh và hai em gái  , bà thu dọn  ít thứ, nhưng ba   cầm  bao nhiêu, dù  các cô   đường cũng  chăm sóc Lâm Doanh Doanh. Mẹ Lâm trực tiếp gửi một  quần áo  sợ va đập qua, đến lúc đó để cho đại đội trưởng Đinh chuyển về nhà.
Bọn họ đều  nông thôn khó khăn, chẳng những   ăn, mà đến mặc cũng  đủ ấm. Cho nên  Lâm liền lấy mấy áo khoác ngoài quân đội và quân phục cũ gửi qua đó, đến lúc  cho bọn Hoắc Thanh Phương  việc xuyên mùa đông.
Lúc    món quà nào  hơn phiếu lương thực và phiếu vải,  nhất chính là lương thực và quần áo.
Những ngày qua  Lâm còn đan cho Lâm Doanh Doanh hai cái áo lông mới, một cái  kẻ sọc đỏ, xanh, trắng, một cái phối màu đỏ xanh  . Lúc  Lâm Doanh Doanh mặc cái  kẻ sọc , cổ lông xù tôn lên làn da trắng như tuyết, mềm mại khiến  khác hài lòng của cô.
Lúc ba  Lâm Doanh Doanh sắp , bà ngoại cũng  nỡ, nhưng  thể đau lòng tránh  cho bọn nhỏ lo lắng, cũng chỉ  thể gượng  vui vẻ.
Lâm Doanh Doanh  tính tình của bà cụ, đừng thấy bà  thiện và hiền lành như , thật  thì bà  thích bắt bẻ.
Tính của cô giống với bà ngoại , thích  khác thì chỉ mong dính chung một chỗ mỗi ngày,   đều sôi nổi,   thích thì chỉ hận  thể vĩnh viễn   thấy, cho nên đó là kiểu náo nhiệt mà bắt bẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-302.html.]
Nếu như  cô thích  ở bên cạnh, cô thà lạnh tanh buồn tẻ chứ  đồng ý vui vẻ cùng  cô  thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù  thì cô cũng sẽ  để   tủi .
“Bà nội, ông nội,   cháu sẽ bù đắp cho hai , con hứa mà.” Lâm Doanh Doanh thành tâm đảm bảo.
Ông ngoại bà ngoại lớn tuổi, cuộc sống tụ họp một  như thế cũng ít  một , cho nên cô mong  thường xuyên tụ họp.
Lúc ba  Lâm Doanh Doanh rời , để ông ngoại bà ngoại ở nhà,  cần  đưa, tránh  cho bọn họ thấy    sẽ buồn.
Công việc ba Lâm bận rộn liên tục,   thời gian đưa các cô, cũng để cho  Lâm và  út  đưa.
Ba Lâm chủ động dặn dò: “Con gái,  nên sợ cực khổ, nhanh chóng  đoàn tụ với Hoắc Thanh Sơn. Hai vợ chồng ở chung một chỗ, cực khổ  nữa thì cuộc sống gia đình cũng ngọt ngào.”
Lâm Doanh Doanh lớn như  cũng là  đầu tiên  ba Lâm   mấy câu tình cảm như , cô  nhịn  ôm lấy ba Lâm: “Ba, ba và  cũng , ở chung một chỗ là  hơn tất cả.”
Ba Lâm  lên, nhẹ nhàng bún lên trán cô một cái: “Con quỷ nhỏ , lên đường .”
Chờ bọn Lâm Doanh Doanh đến trạm xe lửa,  út và  Lâm trực tiếp đưa các cô lên xe lửa,  Lâm đích  dọn giường cho Lâm Doanh Doanh. Bà nắm tay Lâm Doanh Doanh, tỉ mỉ dặn  dặn : “Lập gia đình thì  thể lơ là như  nữa,  chú ý cẩn thận nhiều hơn, ngàn   chú ý đến sức khỏe, chớ để mang thai mà  ,  ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lâm Doanh Doanh chui đầu  trong n.g.ự.c bà: “Mẹ, con nhớ .”
Lục Đình Tú cho Lâm Doanh Doanh một cái phong thư, bên trong  tiền giấy và các loại phiếu nhận,    : “Của hồi môn  bù cho cháu.”
Lâm Doanh Doanh trêu ghẹo  : “Cậu út,  ngờ cháu còn kết hôn sớm hơn ,  nhanh chóng kết hôn , đến lúc đó con của con  thể dẫn con của   chơi .”
Vẻ mặt Lục Đình Tú vui vẻ  nứt ,   giơ tay lên nhéo mặt Lâm Doanh Doanh một cái: “Cháu đừng hòng.”