Lâm Doanh Doanh vội vàng cầu xin tha thứ: “Nhéo biến dạng là   .”
Sắp đến giờ,  Lâm và  út  xuống xe, bọn họ chia tay Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh, hẹn các cô khi khác  tới chơi.
Ba   theo đến cửa toa xe, thấy  Lâm và  út  xuống. Lúc  xe lửa chuẩn  rời bến, bọn họ phất tay chào tạm biệt.
Lâm Doanh Doanh hô: “Cậu út, Nặc Lan là ai ? Thích thì  dũng cảm một chút nha!”
Nụ   mặt Lục Đình Tú cuối cùng tan vỡ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái con nhóc nghịch ngợm .”
Mẹ Lâm nghi ngờ   : “Nặc Lan? Nặc Lan nào ? Là con gái nhà ai thế?”
Lục Đình Tú lên tiếng chối, “Con gái gì chứ, con nhóc   chuyện mà chị cũng  thể tin . Chị, em còn  việc  trực tiếp đến sở nghiên cứu, chị trở về an ủi ba  một chút , để cho bọn họ đừng  buồn. Nói với  rể, khi nào  sắp  thì em sẽ đãi rượu cho   luyện tập đó.”
Đứng một  ở sân ga, trong thoáng chốc  Lâm cảm thấy thật giống như  về thời điểm nào đó trong quá khứ, khi đó bà  rời xa ba   em trai,  theo Lâm Quật Khởi đến phía Nam. Sau đó bọn họ  con, tiếp đó    tụ họp một chỗ,  bọn nhỏ lớn lên hàng ngày,  từng đứa  xa.
Cuối cùng, vẫn là giống như bà ban đầu rời xa ba  ,   theo Lâm Quật Khởi.
Con gái cục cưng của bà, cũng giống bà năm đó , rời xa ba  chạy về phía gia đình nhỏ của cô.
Hy vọng cục cưng của bà cho dù  ở nơi nào, cũng  thể bình an vui vẻ.
Mặc dù vì xa  nên Lâm Doanh Doanh  chút buồn, nhưng cô   để cho Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh lo lắng, cho nên  nhanh liền cao hứng. Các cô dọc đường  lúc   chuyện thì  sách, hoặc là Thanh Hạnh hát cho   , thời gian trôi qua cũng  nhanh.
Đến huyện thì  đại đội trưởng Đinh đón tiếp, ông   sắp xếp chỗ ngủ  một đêm, ngày hôm  cho  đưa về thôn Hoắc Gia.
Lúc  nông thôn đang bận cày cấy, đất cày xong  trồng lúa mì, mấy ngày nay đến đại đội Hoắc Gia.
Chạng vạng tối thì bọn họ về đến nhà, Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hoa đang  ruộng, Hoắc Thanh Hà trở về đổi ca nghỉ ngơi một chút, ăn hai bữa cơm  đó mới   ca.
Hoắc Thanh Hà ngẩng đầu lên một cái liền thấy mấy  từ bên ngoài  , chính giữa dễ thấy nhất dĩ nhiên là Lâm Doanh Doanh, cô mặc áo lông sọc xanh trắng, đội chiếc mũ len  đầu, làn da trắng đến chói mắt  ánh nắng mặt trời ngày thu.
Hai cô gái bên cạnh cũng  ưa , đều mặc quân trang, còn đeo thắt lưng vũ trang, khí phái khỏi  bàn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-303.html.]
Không     hoa mắt  , đột nhiên cô  cảm thấy Hoắc Thanh Phương xinh  hơn   nhiều,   cô  luôn cảm thấy Thanh Phương hàm hồ,  chuyện, vẻ mặt cũng quê mùa lạc hậu.
Có thể  lúc , em gái còn  chất tây hơn cô !
Cô  đang  Hoắc Thanh Phương đả kích,  đó còn  thấy Hoắc Thanh Hạnh, cô  trực tiếp  đả kích  chút   nên lời.
Đây là cô em gái bảo   , một lời cũng  dám  ? Là Hoắc Thanh Hà dù  dùi đ.â.m cũng im lặng ?
Dáng vẻ của Hoắc Thanh Hạnh vốn là xinh , uyển chuyển nhất trong mấy chị em,   tự ti hướng nội,  dám  chuyện, đầu cũng  ngẩng lên , cúi n.g.ự.c gù lưng   cũng  chú ý tới cô .
Vào lúc   thể thẳng lưng ưỡn ngực, đầu cũng nâng lên mắt  phía , khóe môi nhếch lên vui vẻ mỉm , đôi môi dịu dàng, ánh mắt trong trẻo sáng lên như   chuyện .
Xinh   giống cô  nữa!
Hoắc Thanh Hà trực tiếp , nghĩ cô  ở nhà  việc mệt nhoài lái máy cày cày ruộng, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh   theo yêu tinh Lâm đến tham quan  cảnh nhà  ở thành phố lớn, ăn đồ ăn cay, mặc quần áo tử tế.
Cô  chỉ thấy ủy khuất  thôi.
Cô  méo miệng, nước mắt chua xót trong lòng chảy ,  chịu thua kém. Cô   trở về nhà  sấp  giường đất ,    để ý đến bọn họ mà chạy  ngoài , cuối cùng chỉ  các cô .
“Hu hu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh  : “Chị thấy Thanh Hà là một   trọng tình nghĩa đó, em  xem, chúng   mấy ngày mà em    nhớ chúng  đó.”
Cô móc một bộ quân trang trong túi xách trong tay Hoắc Thanh Phương : “Em là  mới nhất,    …” Cô   nếu  thì đến  thử một chút.
Bên  Hoắc Thanh Hà  sợ bay, lập tức lau nước mắt: “Muốn!”
Cô  dùng tốc độ  quần áo nhanh nhất trong cuộc đời  để  bộ quân trang  lên , ngoài  còn  mũ quân đội với năm ngôi  màu sắc rực rỡ!
Đừng hỏi tới hãnh diện bao nhiêu ha!
Dù  quân trang  thể  nhái dược, nhưng năm   thể nhái ,  là thật!