Bà chỉ hận  thể đựng tất cả  thứ  cho Lâm Doanh Doanh mang theo, giống như những bậc cha  chuẩn  rương hành lý cho con  du học nước ngoài .
Lâm Doanh Doanh cũng mặc kệ cho bà nhét , dù  cũng  cần cô vác.
Cô để cả xe đạp, máy thu thanh, đồng hồ đeo tay ở nhà hết, chỉ mang đồ của  .
Chờ  khi Lâm Doanh Doanh  , chạng vạng tối mấy  Hoắc Thanh Phương mới về nhà, mặc dù thiếu  một Lâm Doanh Doanh nhưng  cảm thấy trong nhà trống trải hơn  nhiều.
Bình thường cô ở nhà, trong nhà tràn ngập đầy tiếng , bọn họ  về là    tiếng  đùa của cô và  Hoắc, hoặc là đang trêu chọc Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân.
Hoắc Thanh Hoa  tới chỗ ngăn kéo tìm con dấu của , nhưng  phát hiện bên trong  ba trăm đồng! Còn  một phong thư của Lâm Doanh Doanh. Trong thư  tiền  là để  cho nhà, nếu như  việc gấp, hoặc là cần  mua thứ gì lớn thì cứ tiêu, sở dĩ  cho trực tiếp là sợ bọn họ  nhận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hà  tháo b.í.m tóc của  ,  : “Cái  ,   là  ngày  mới  hả? Làm  mà bây giờ   thấy tăm  ? Đi gấp gáp như .” Cô  bĩu môi, cảm giác mắt  chút cay cay, liền cầm lấy lược gỗ bắt đầu chải đầu. Chải chải, cô    trong hộp trang điểm của   thêm một cái gì đó, cẩn thận   thì  là quà mà Lâm Doanh Doanh để  cho cô .
Son, hộp phấn hình trứng ngỗng, bút kẻ mày, sáp thơm, thậm chí còn  một ống sáp môi!
Những thứ  đều là những món đồ mà Lâm Doanh Doanh cất trong hộp trang điểm của cô, bình thường  dùng đến,  lúc sẽ đóng cửa sân , dạy các chị em gái trang điểm.
Ngày đó cô  đang tự trang điểm,  Hoắc Thanh Phong  cô  giống như một con khỉ, nhưng  đó Lâm Doanh Doanh giúp cô  trang điểm, Hoắc Thanh Phong liền trợn tròn mắt,  hề giễu cợt nữa, còn   cũng  hình .
Hoắc Thanh Phong: “Đói c.h.ế.t mất,    nấu ăn hả? Em    cũng thật là quá đáng,  em và chị dâu đoàn tụ, là chuyện   bao, chẳng lẽ    cho hai  bọn họ cứ mãi  chia xa ? Em  cho   , ở riêng hai nơi, sớm muộn cũng sẽ...”
“Em im miệng !” Mấy chị em trăm miệng một lời quát tháo .
Hoắc Thanh Phong: “...”
Cậu thấy  Hoắc   tâm trạng nấu cơm, thở dài: “Xem  chỉ  thể đến nhà chú ba ăn chực .”
Cậu đụng  Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân ở cửa,  : “Chị dâu  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-306.html.]
Hoắc Thanh Hồ ngẩn ,    ngày  mới  ? Cậu  ừ một tiếng, gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm    trong nhà.
Hoắc Thanh Phong: “Aiz, em  khó chịu hả?”
Hoắc Thanh Hồ: “Em khó chịu cái gì chứ? Anh cả    sẽ đón em và  qua đó.”
Tạ Vân  : “Chờ  khi  hai kết hôn.”
Hoắc Thanh Phong: “...” Thì  là  dư thừa như , hu hu~~
Mấy  Lâm Doanh Doanh lái xe lên tỉnh thành ,  đó  xe đến trạm xe lửa thành phố cách nông trường gần nhất,  lái xe từ trạm xe lửa tới nông trường.
Khi bọn họ đến trạm xe lửa thành phố  là hơn tám giờ tối, Lâm Doanh Doanh cảm giác   mà  sắp rời  thành từng mảnh . Nói thật, cô   chút      xe lửa bao lâu , chỉ còn nhớ là  ăn cơm,  quân ca, đánh bài lơ khơ, ngủ, cứ tuần  như   ngừng.
Từ khi lên xe là  mong đợi  xuống xe, khi thật sự đến trạm  cô còn  chút m.ô.n.g lung, trực tiếp hỏi liên trưởng Đinh: “Anh Đinh, thật sự đến trạm  ?”
Liên trưởng Đinh xốc cái rương bằng da nhỏ cô mang theo bên ,  : “Nhớ  Hoắc đến  chịu nổi  .”
Lâm Doanh Doanh: “Anh Đinh ,    mau chóng tìm một cô vợ .”
Liên trưởng Đinh: “ mà  tìm đó chẳng  chỉ cần trong một phút là  ?”
Lúc  một nữ quân y mặc quân trang đeo băng tay  hình chữ thập gọi  : “Đồng chí,  xuống xe thì nhường đường một chút, đừng  cản đường, xe  chỉ dừng  ba phút thôi.”
Liên trưởng Đinh: “Cô yên tâm, nó  chạy nữa .”
Lâm Doanh Doanh   giày bông, mặc áo choàng dài, đeo khăn quàng xong, vũ trang đầy đủ, cô thấy nữ quân y  chỉ mặc quân trang và áo lông, nhắc nhở: “Đồng chí, xuống xe sẽ  đông cứng thành cây kem đó, cô nên mặc nhiều thêm chút!”
Nữ quân y   cô một cái, xem thường: “Có khoa trương như  ?”
Cô  tới từ phương nam, mùa đông chỉ mặc một cái quần tung hoành thiên hạ,  khác cứ nhắc nhở mãi một trăm tám mươi  là nông trường lạnh, lạnh đến rơi lỗ tai thì     cảm giác chân thực, cảm thấy quá khoa trương, để xem  thể lạnh đến mức nào? Cùng lắm thì chỉ mặc áo bông thôi! Cô   mang theo!