Lúc  đến ga, nhân viên tàu cầm kèn la: “Dậy hết , đến ga , xuống xe thôi, đừng  ngủ quên!”
Đoàn xe dừng , cửa xe  mở, sóng  lập tức trào , phần lớn đều là nhân công  điều đến nông trường bổ sung.
Liên trưởng Đinh che chở cho Lâm Doanh Doanh  xuống, nữ quân y  mặt oa một tiếng: “Làm   lạnh như  chứ.”
Khi  tới cửa toa xe, cô  cảm giác như  trực tiếp  dội một chậu nước đá thẳng từ  đầu xuống , lập tức  đông lạnh!
Ngay cả một giây để thích nghi cũng  .
Nhất là cô  còn   giày bông, đúng là thật sự giống như đang chịu cực hình.
Liên trưởng Đinh thúc giục cô : “   đồng chí, xuống xe  chứ, sắp ba phút .”
Nữ quân y  : “Lạnh lạnh lạnh...” Cô  run rẩy   hình dáng gì: “Sao  lạnh như .”
Lâm Doanh Doanh  cô còn một cái áo choàng dự , đáng tiếc là ở trong túi của  họ Lý,   ở bên .
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên trưởng Đinh thấy nữ quân y   lạnh đến đáng thương vô cùng, nước mắt của cô  cũng chảy cả , đoán chừng là bản  cũng  . Khẽ cắn răng  cởi áo choàng quân đội của  , thuận tay phủ lên cho nữ quân y,  đó che chở cho Lâm Doanh Doanh vội vàng  xuống theo sóng .
Nữ quân y  còn gọi: “Này, đồng chí,  họ gì thế, ở đội nào,  thế nào để   thể tìm mấy ?”
Có quá nhiều  xuống xe, hơn một nửa xe đều xuống ở đây, sóng  mãnh liệt chen chúc ,     thời gian dừng   chuyện.
Cô    đàn ông cao lớn che chở cho  phụ nữ xinh    xa.
Lâm Doanh Doanh sợ  Đinh c.h.ế.t rét, cho nên  hề kéo chân  của   một chút nào, hai cẳng chân di chuyển  nhanh. Mà cô đang mặc áo choàng dài,  Đinh cũng chẳng quá kiêng dè, trực tiếp xách tay cô, sợ cô  ngã, chẳng những Hoắc Thanh Sơn sẽ trách    việc bất lực, mà Lâm Doanh Doanh cũng sẽ hận     cô  mặt.
Cho nên    hề chút ý lạnh chút nào cả!
Con  nó thật là lạnh!
Nếu như   sợ Hoắc Thanh Sơn  vui,   còn  thể cõng Lâm Doanh Doanh bay  ngoài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-307.html.]
Những chiến sĩ  cùng, về cơ bản là mỗi  hai cái rương, xách giúp Lâm Doanh Doanh. Bọn họ thấy liên trưởng Đinh  mặc áo choàng dài, đều kêu lên kinh ngạc một tiếng, kính nể : “Liên trưởng,  hùng  đồng da sắt! Bội phục!”
Liên trưởng Đinh: “...”  đang vô cùng hối hận đây   ?
Cuối cùng cũng   khỏi trạm, bên ngoài  đầy các chiến sĩ mặc áo choàng dài quân đội  tiếp ứng, Lâm Doanh Doanh vẫn là chỉ cần liếc mắt   thể  thấy Hoắc Thanh Sơn ở trong làn sóng .
Anh thật sự quá phát triển, vóc  cao lớn vô cùng nổi bật.
Lâm Doanh Doanh kéo khăn choàng xuống, cũng  để ý  thở   đóng băng thành sương giá, cô nhảy cẫng lên hướng đến chỗ Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn---” Cô thấy Hoắc Thanh Sơn lập tức  sang hướng cô, liền  sức vẫy tay.
Liên trưởng Đinh vội vàng kéo cô: “Bà cô ơi, nhỏ giọng chút, kêu cái gì chứ. Sợ    nhận  hai  hả.”
Lâm Doanh Doanh le lưỡi: “Còn chẳng  là  sợ     thấy chúng   .”
Ai ngờ cô  hô lên như ,   ở xung quanh đều  đầu  cô,  thấy là một cô vợ quân nhân xinh  như  thì   lập tức phấn chấn.
Một đám lính đồng loạt kêu lớn: “Anh Thanh Sơn---”
Hoắc Thanh Sơn ở bên ngoài: “???” Tình huống gì đây.
Lâm Doanh Doanh đang xếp hàng để  khỏi trạm trực tiếp rúc đầu ở  lưng liên trưởng Đinh,  chịu ló đầu .
“Chị dâu, chị đừng  hổ, chúng em gọi  Thanh Sơn giúp chị, nhất định là  Thanh Sơn sẽ  thấy.” Mấy  thanh niên còn trêu chọc cô nữa chứ.
Lâm Doanh Doanh chắp tay với bọn họ: “Cảm ơn, cảm ơn, trở về mời   ăn kẹo hồ lô.”
Có  thanh niên lấy  sức lực, rối rít báo phiên hiệu bộ đội cả , bọn họ ở nông trường gì, đoàn nào, doanh trại tên là gì: “Chị dâu, chờ ăn kẹo hồ lô của chị!”
Hoắc Thanh Sơn  ở bên ngoài, hai con ngươi đen bóng quét qua sóng  đang   bên ngoài, đột nhiên phát hiện cô vợ nhỏ mà  luôn  chằm chằm   thấy  nữa.
Mới   cô còn   ngoài cùng với  Đinh, trong nháy mắt còn vẫy tay với  gọi  Thanh Sơn,    thấy cô. Sau đó một đám  đều gọi  Thanh Sơn theo cô,  cô lập tức trốn.
Cũng may   thấy  Đinh,  lập tức sải bước  tới, đưa tay   lưng  Đinh chụp một cái  xách Lâm Doanh Doanh .
Lâm Doanh Doanh  ngọt ngào một tiếng với : “Anh Thanh Sơn---”