Hoắc Thanh Sơn liền cởi áo len và quần len  cho cô,  xách ấm nước nóng hổi từ  lò sưởi xuống, pha nước đến nhiệt độ thích hợp  trong chậu đồng,  đó rửa khăn mặt bắt đầu lau mặt, lau tay cho cô. Mặc dù cô  ngủ, nhưng cũng  ngoan ngoãn phối hợp duỗi cổ , để  lau chùi thuận tiện hơn.
Anh liền  thấy  bộ cái cổ của cô đều  đỏ lên.
Anh nâng nâng đầu cô lên hướng về phía ánh đèn  một chút, chắc là do mặc quá nhiều quần áo, nhiệt độ thấp  vải  cứng  nên  ma sát  làn da mềm mại của cô  đỏ lên.
Động tác của  càng thêm dịu dàng hơn, giúp cô lau chùi một lúc,  đó  lau chân cho cô.
Dọc theo con đường   thể rửa chân,  cho Lâm Doanh Doanh khó chịu  thôi, bây giờ  lau chùi sạch sẽ, cô liền bắt đầu dẫn tới phản ứng dây chuyền, chỗ  khó chịu, chỗ  ngứa ngáy.
Hoắc Thanh Sơn dán  bên lỗ tai cô: “Muộn quá ,  ngủ .”
Lâm Doanh Doanh nửa ngủ nửa tỉnh lầm bầm: “Ngứa,  tắm.”
Hoắc Thanh Sơn thấy cô  mở mắt nổi như , thế mà còn   tắm,   nhịn  cúi đầu hôn cô một cái,  đó thấp giọng : “Tắm xong thì em đừng nghĩ đến ngủ nữa.”
Dường như cô nhớ tới chuyện gì đó đáng sợ, vội vàng  lầm rầm nữa, nhưng  bắt đầu kéo kéo quần áo trong, gãi bừa bãi, gãi đến eo và n.g.ự.c  đều đỏ lên.
Mắt Hoắc Thanh Sơn sâu thẳm, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rút khăn quàng của cô  từ bên cạnh trói lấy bàn tay bé nhỏ đang gãi lung tung .
Anh dứt khoát cởi hết cả quần áo của cô , chỉ là hình ảnh  đánh  thị giác  cho  bộ đầu óc của  bỗng chốc nhiệt độ tăng vọt, cảm giác như phát sốt.
Anh chầm chậm,   nước ấm  lau chùi cơ thể cho cô.
Đối với  mà , đây đúng là một loại ôn nhu đau khổ.
Chờ lau sạch sẽ cho cô, nhưng   tìm  đồ lót để  trong cái rương bằng da cô mang bên .
Hoắc Thanh Sơn trực tiếp dùng chăn quấn cô , biến cô thành một con sâu ngủ  giường,  đó  cầm chăn ngủ ở đầu giường còn .
Anh   cách xa cô chút, chắc hẳn là sẽ     nhỉ.
Dẫu  cô mệt mỏi như ,  thông cảm, thương hại cô, để cô nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-309.html.]
Anh bức ép   ngủ.
Sau đó   qua bao lâu, cũng   là ai động tay , dù  thì cũng  cơ thể ôn nhuyễn, thơm ngát uốn tới ẹo lui trong n.g.ự.c , quyến rũ .
Anh rõ ràng  cuốn cô chặt như  , thế nhưng cô vẫn tự  lăn  ,  còn lăn  trong chăn của  nữa chứ.
Anh trở  dịu dàng lộn lên , dĩ nhiên là  thể lãng phí thời gian  khi trời sáng .
Ngày hôm , thời tiết  , sắc trời bên ngoài cũng  sáng, rọi  khiến bên trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời.
Lâm Doanh Doanh thấy mặt trời  ngoi lên, ngay lập tức, cô giật  bật dậy,  đó cô  cảm thấy đau phần thắt lưng mà nghiêng qua bên chăn.
Cô đá cái chăn   thẹn thùng la lên một tiếng: “Hoắc Thanh Sơn ――”
Ở phía  lập tức  giọng của Hoắc Thanh Sơn truyền đến: “Anh đây.”
Lâm Doanh Doanh  đầu  xung quanh nhưng   thấy  : “Anh đang ở  thế?”
Hoắc Thanh Sơn nhanh chóng ló đầu  từ phía  một cánh cửa: “Chắc em cũng thấy đói  nên  nấu mì cho em ăn.”
Lâm Doanh Doanh chu mỏ,  cô  thấy đói chứ,  còn   là    quá mức . Cho dù tới giờ vợ chồng son mới  đoàn tụ,  thì  nóng  một chút là  , đằng   cứ hết   đến  khác   kiềm chế, hại cô mệt c.h.ế.t  .
Cô  đầu tìm cái đồng hồ đeo tay của : “Mấy giờ .”
Hoắc Thanh Sơn đáp : “Chưa tới 7 giờ .”
Lâm Doanh Doanh mở to mắt : “Chưa tới bảy giờ mà  mặt trời  lên cao như  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn trả lời: “Phải, ở đây mặt trời mọc lên sớm, bốn giờ chiều là  lặn .” Anh còn  cho  Lâm Doanh Doanh, ngày của mùa hè còn bắt đầu sớm hơn, hơn ba giờ là mặt trời  lên .
Lâm Doanh Doanh suy nghĩ một chút, cô đối chiếu với vị trí của  ở kiếp , trong lòng cô nhanh chóng  tính toán, cũng  đến nổi cảm thấy choáng ngợp, mất phương hướng giống như lúc Thanh Hạnh  trong thành phố.
Cô ây ya một tiếng,    xuống giường: “Còn sớm như  ,  em  thể ngủ thêm một lúc nữa , em  hội chứng chênh lệch múi giờ .”
Hoắc Thanh Sơn cũng   cái gì gọi là hội chứng chênh lệch múi giờ,  chỉ lo xắt sợi mì, bỏ hành băm trong nồi sắt  trong nồi đang đun nước sôi,  bỏ sợi mì  nấu chín,  còn tiện tay đập thêm một quả trứng gà . Sau khi  nấu chín xong,   cho thêm một vài giọt nước tương ,  trực tiếp cho mì  hai cái tô to, đặt nó lên cái bàn nhỏ, và bưng lên giường cho cô.