Lâm Doanh Doanh nhớ Hoắc Thanh Sơn với cô là đặt một cái vò nhỏ tiện lợi, lẽ nó là cái bô.
Tuy căn nhà mới, nhưng vì cũng chỉ một đàn ông ở, nên trong nhà gần như là trang trí gì. Dù nữa thì nền đất cũng là gạch chứ là bùn, vách tường cũng trát láng mịn, tới nỗi bong tróc tường, để bụi bay xuống.
Cô mở cửa , lập tức một luồng gió lạnh thể ngăn cản thổi qua, nó khiến cô kìm mà rùng : “ thật là thoải mái!”
Thế là cô nhanh chóng mặc thêm một chiếc áo choàng dài và mang giày bông , đó cô khỏi nhà để quan sát một chút.
Sân ở bên ngoài lớn, cảm giác như nó hơn nửa mẫu đất , hàng rào gỗ dựng lên xung quanh. Hiện tại thì cái sân bỏ trống , ngoài đống tuyết đang chất đầy , cũng chỉ một đống gỗ.
Cô ngẩng đầu lên bầu trời, một màu xanh lam trong trẻo gần như lẫn một chút tạp sắc, những đám mây trắng cứ như thêu dệt lên, trời xanh thăm thẳm cao vời. Mặt trời lấp lánh ánh vàng , nhưng ấm áp.
Ở phía tây nhà cô một con đường cho xe chạy, ở phía đông một nhà khác cũng tương tự . Cũng vì tường che mà chỉ hàng rào, nên cô thể thấy rõ mấy con cá chạch bùn đang đùa giỡn với ở ngay sát vách.
Một thằng nhỏ đang xả lũ ở trong sân, xả hét to, đó vô tình thấy Lâm Doanh Doanh đang , thì hổ đến nỗi nấc lên một tiếng, đợi xong lập tức xoay bỏ chạy.
Lâm Doanh Doanh thầm nghĩ: Ban ngày ban mặt vệ sinh mà sợ hổ, thế thì tại khi thấy là cứ như gặp quỷ ? Mình dọa đến ?
Sau đó cô thấy Triệu Hồng Ni Nhi. Triệu Hồng Ni Nhi đang đuổi mấy đứa nhỏ học, bảo mấy đứa lớn hơn trông mấy đứa nhỏ hơn: “Mau , đừng ở trong nhà chọc bực, mỗi ngày cứ như đang đạp Phong Hỏa Luân .”
Lâm Doanh Doanh : “Chị dâu, ở đây trường học ?”
Triệu Hồng Ni Nhi bước nhanh tới bên cạnh hàng rào, nhiệt tình : “Gì mà trường học, đó là một chỗ để dạy dỗ bọn nhỏ, nếu thì mỗi ngày bọn nhỏ sẽ sợ ngày lạnh mà chạy phá phách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-312.html.]
Lâm Doanh Doanh cũng tới cạnh hàng rào để chuyện với chị .
Triệu Hồng Ni Nhi vịn hàng rào, chị khuôn mặt xinh của Lâm Doanh Doanh, tấm tắc khen ngợi, chị còn từng thấy qua nào xinh như . Chị : “Một vài ngày trời vẫn còn ấm lắm, mấy ngày nay đột nhiên hạ xuống tận mười mấy độ, chắc âm hai mươi đấy. Hẳn là em sẽ quen, nếu em cần gì, em cứ với chị dâu.”
Lâm Doanh Doanh đáp : “Khi nào chị dâu ngoài, chị dẫn em dạo xung quanh một chút nhé.” Cô còn lời cảm ơn Triệu Hồng Ni Nhi vì món trứng chiên mà chị đưa tới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Hồng Ni Nhi trả lời: “Chị nấu ăn giỏi lắm, cũng ngon, em cứ miễn cưỡng nếm thử một chút nhé.”
Lâm Doanh Doanh : “Nó ngon ạ, nhưng mà mặn.”
Triệu Hồng Ni Nhi vỗ tay một cái bật ha ha: “Để em thể nếm thử, chị còn cố ý nhạt cho em ăn, cuối cùng nó vẫn mặn.”
Trò chuyện đôi ba câu, Triệu Hồng Ni Nhi bản bận chuyện gì, nên chị dẫn Lâm Doanh Doanh đến chỗ trại quốc doanh tản bộ một chút.
Trên đường , chị giới thiệu cho Lâm Doanh Doanh một vài thứ.
Bọn họ là tổng cục nông trường, bọn họ là cấp nông trường mười ba, tất cả đều là mới khai hoang, đằng còn mười bốn mười lăm.
Nơi ở là khu nhân của đoàn bộ, ngoài là cơ quan việc của đoàn bộ, tiếp đến là phạm vi sinh hoạt tập thể của trại quốc doanh. Ở đó cung tiêu xã, phòng y tế, trường học, nhà phát thanh, nhà ăn, vân vân. Trước đây còn vài tri thanh, kế đến, ở nơi xa nhất với điều kiện sống tệ nhất là doanh trại, đây cũng nơi mà các chiến sĩ đang sống.
Bởi vì bọn họ mới tới đây lâu, thời tiết sớm trở lạnh, tất cả đều tập trung sức lực để xây nhà. Vậy nên ngoài một nhà ở trại quốc doanh là nhà gạch ngói, thì hầu hết đều là nhà rơm đắp tường đất. Trước tiên là bố trí thỏ cho dân, để tránh mùa đông chỗ ở, đợi đến khi thời tiết trở nên ấm áp thì thể tiếp tục xây nhà.
“Ở bên doanh trại cái hầm chứa đấy, mấy chiến sĩ dùng nó như một ký túc xá.”