Bây giờ khi Lâm Doanh Doanh gia nhập quân đội, suy nghĩ đầu tiên của chị  chính là  dẫn cô  dạo vòng quanh trại quốc doanh để    thấy vợ của doanh trưởng  hai xinh  như thế  , đồng thời cũng khiến mấy    từ bỏ tâm tư.
Mấy  phục vụ rối rít tới chào hỏi cô.
Lâm Doanh Doanh mỉm  với bọn họ một tiếng.
Bọn họ lập tức : “Bây giờ chúng  cũng đang   gì , để chúng  xách về phụ chị dâu.” Từng  một đều tỏ   nhiệt tình.
Lâm Doanh Doanh  thể từ chối  nên cô cũng lập tức đồng ý, cô tự  xách mấy quả trứng gà, còn  khác thì giúp cô xách rau củ và mì.
Một mạch về đến nhà, trong  những  , cô  gặp một cô gái bán hàng tên là Lưu Yên khiến cô  ấn tượng khá sâu sắc. Hiện tại hành lý của cô vẫn  đến nên  mắt là   món ăn ngon, cũng   hiện vật để cảm ơn, nên cô đành ghi nhớ .
Đợi đến khi các cô gái trẻ rời , Lâm Doanh Doanh mới  với Triệu Hồng Ni Nhi: “Chị dâu,   ngoài một lúc thế  mà   hề dễ dàng .”
Dù thấy  xa, nhưng  tới  lui cũng mệt, hơn nữa mặc dày như , chẳng khác nào là đang vác đồ nặng   ngoài, xem  vẫn cần  xe đạp.
Triệu Hồng Ni Nhi : “Nếu em  tiện   ngoài,  để   con trai nhà chị chạy vặt cho em, da khỉ cũng  sức lực mạnh.”
Mắt thấy  đến buổi trưa, chị    về nấu cơm cho đứa nhỏ ăn, con nít mà một ngày ăn hai bữa sẽ đói  chịu nỗi. Chị  bảo Lâm Doanh Doanh  cần  tự nấu cơm, cứ theo chị  về nhà ăn cơm.
 Lâm Doanh Doanh   chịu, cô mới tới mà   phiền  khác như  thì cũng   lắm, hơn nữa cô cũng      đánh giá thấp, nghĩ cô là một  vợ vô dụng.
Cô từ chối lời mời ăn cơm, cô đưa mấy cục kẹo mà cô mang theo bên  cho Triệu Hồng Ni Nhi, để chị  đem về cho mấy đứa nhỏ ăn. Tất nhiên, Triệu Hồng Ni Nhi   chịu nhận mà xua tay  nhanh chóng rời .
Lâm Doanh Doanh  ở  bếp để quan sát một chút, trông   khó, cái bếp lò  cũng  giống cái bếp ở nhà Hoắc cho lắm. Cô sẽ tự nấu món gì để ăn đây? Cô   gì đây?
Trứng hấp? Món  đơn giản, đun sôi nước và đập trứng, đợi chín  thì thêm chút đường  là .
 mà dùng nồi lớn để nấu thì nó  đáng. Cô  xung quanh một chút, cũng  tìm  món vật nào phù hợp, ở bên  thì  một cái chậu đất để nhào bột, liệu cô  thể đặt nó lên cái bếp lò để đun nước  nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-314.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đeo găng tay  mà xách cái bình nước lên… Sau đó cô cố gắng dùng hai tay để đặt nó xuống , cô lè lưỡi, cái bình  nặng quá , cô thấy Hoắc Thanh Sơn nhấc nó lên xuống dễ dàng như  mà.
Cô bưng cái chậu đất lên, đổ nước từ trong bình  và đợi đun sôi, nhưng cô cứ  cảm giác  cả nửa ngày mà vẫn  sôi, thế nên cô lập tức ngẫm nghĩ  lẽ cô  chất đầy củi  trong bếp lò.
Cô thấy trong nhà  than đá,  mấy khúc gỗ   chẻ sẵn, mấy cái  cũng khác so với mấy cái vật dùng để đốt ở nhà họ Hoắc,  cô  dùng cái nào đây?
Ở nhà  ruột, cô cũng  học cách nấu cơm, đốt cái bếp lò thì  càng  . Nếu cô    thì cái lò sẽ  tắt,  thì   là cô sẽ c.h.ế.t rét ?
Trong lúc đang sầu muộn, cô suy nghĩ,  thì cô  ăn ở nhà ăn?
Nhà ăn ở đại viện cũng  chẳng  gì ngon, nhà ăn ở đây? Lâm Doanh Doanh lắc đầu một cái, cô cảm thấy nên bỏ suy nghĩ đó , Triệu Hồng Ni Nhi  giới thiệu nhà ăn với cô, điều  đủ để cho cô  rằng thức ăn ở nhà ăn  ngon,  hợp khẩu vị của cô.
“Tách tách, rắc rắc.” Không  ở  phát  âm thanh kỳ quái đó.
Lâm Doanh Doanh đang   tìm chỗ phát  tiếng đó, thì ngay giây  cô  thấy tiếng “Ào”, chậu đất của cô  vỡ tan tành!
Lâm Doanh Doanh mở to đôi mắt nai, cô hoảng sợ  cái chậu đất  vỡ, nước ở bên trong cũng chảy  bếp lò.
Cái chậu đất và cái bếp lò  đang hợp lực với  để bắt nạt  mới tới như cô!
Cứ như vì để đáp  suy đoán của cô, cái bếp lò vốn dĩ đang  hừng hực, thì bây giờ  đang thoi thóp… Tắt lửa.
Lâm Doanh Doanh: “...”
Cô nhất thời nổi cáu, cũng   ăn cơm nữa, cô  tin   đấu  một cái lò.
Cô  ở trong nhà bếp quan sát một lúc, tìm  một ít cây Tử Thảo, cô nghĩ châm lửa đốt cỏ để tạo vật dẫn   đó mới đặt nó  gỗ.
Cô dùng đầu óc để suy tính  , nhưng thực tế thì hành động  nó   theo như cô tưởng tượng.