Cô kiễng chân, ngoắc lấy cổ , gương mặt xinh , trắng trong suốt như ngọc hất lên, xa .
Bàn tay Hoắc Thanh Sơn đỡ ở ngang hông cô: “Làm ?”
Lâm Doanh Doanh dẩu môi: “Hoắc Thanh Sơn, em hỏi , bộ đội bao lâu thì các chị giới thiệu đối tượng cho ?”
Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống cô, đôi con ngươi trong suốt, linh động của cô, giống như lực từ luôn luôn thể hấp dẫn tầm mắt của : “Không .”
Lâm Doanh Doanh mới thèm tin: “Không dối!”
Hoắc Thanh Sơn: “Thật sự .”
Khi đó mỗi tháng đều gửi hết tiền về nhà thiếu một phân nào, thậm chí nhiều vật phẩm của bộ đội cũng đều tiết kiệm gửi về cả, một nghèo hai trắng, quân trang cũng vài miếng vá, còn góa phụ và một đống em trai, em gái nuôi, ai gả cho chứ?
Lâm Doanh Doanh nghi ngờ : “Vậy cho em , ở trong bộ đội coi trọng cô gái nào ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn trả lời thành thật: “Anh cô gái nào cả.”
Lâm Doanh Doanh: “...” Cô đưa tay kiểm tra mắt một chút: “Em mắt xem nào.”
Hoắc Thanh Sơn trực tiếp ôm cô lên: “Chỗ tối, chúng nhà bật đèn lên .”
Lâm Doanh Doanh vội vàng kẹp lấy eo : “Vậy cô gái nào ý ?”
Hoắc Thanh Sơn: “Có.”
Lâm Doanh Doanh lập tức trợn tròn mắt: “Anh!” Cô cảnh cáo một chút.
Hoắc Thanh Sơn nhếch môi lên, hôn lên chóp mũi cô một cái: “Không là đây .”
Lâm Doanh Doanh liền lên, trong lòng thích chí, vui vẻ: “Cho nên thấy thì tay ngay, bằng những thanh niên sẽ khác tranh giành hết.”
Tròng mắt Hoắc Thanh Sơn thâm trầm cô: “Vậy em xem, tại chọn ?”
Cô xinh như , cho yêu thích như thế, bao nhiêu đều kết hôn với cô, tại chọn ?
Lâm Doanh Doanh giận dỗi một câu: “Anh hỏi nhiều mà.” Trước khi kết hôn, khi kết hôn, khi kết hôn, cô đều .
Hoắc Thanh Sơn đè cô lên giường sưởi: “Anh .”
Ánh mắt Lâm Doanh Doanh câu dẫn : “Có .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-333.html.]
Hô hấp Hoắc Thanh Sơn cũng nặng nề hơn hai phần: “Em chắc chắn?”
Lâm Doanh Doanh trợn to hai mắt: “Hoắc Thanh Sơn, là đồ cầm thú!” Chẳng chịu nổi câu dẫn một chút nào cả, lúc buổi sáng mới lăn lộn lâu mà, bây giờ trêu ghẹo một cái là mắc câu.
Hoắc Thanh Sơn vùi đầu cổ cô, há miệng khẽ cắn chắn xương quai xanh của cô: “Không đắn, dậy, đưa đến trường học một chút.”
Anh kéo Lâm Doanh Doanh lên, sửa vạt áo cho cô, đó cầm khăn mặt hơ nóng bếp lò chụp lên tóc cô. Chờ tóc cô khô là hai liền cùng ngoài.
Khi qua đoàn bộ thì gặp Đinh Quang Vinh và Lương Chí Quốc.
Lương Chí Quốc bốn mươi, là một trai dễ sống chung, đối xử với Lâm Doanh Doanh cũng ôn hoà, bảo bọn họ buổi trưa ăn cơm cùng .
Lâm Doanh Doanh nhớ tới chuyện giới thiệu đối tượng cho Đinh Quang Vinh, liền : “Buổi trưa qua chỗ chúng em, nhà chúng em ít thanh nhàn.”
Nhà Lương Chí Quốc một đống trẻ con, thể chừa chỗ trống .
Lương Chí Quốc gật đầu một cái: “Vậy thì phiền em dâu .”
Hoắc Thanh Sơn dẫn Lâm Doanh Doanh tới trường bộ, chỗ trường học đơn sơ, học sinh chính là con của bộ đội, cùng với mấy đứa nhỏ của những dân sống xung quanh, giáo viên thì chính là tri thanh.
Bởi vì bọn nhỏ nghịch ngợm, cho nên những giáo viên, nhất là giáo viên tiểu học đều cưỡi ngựa xem hoa cả.
Hoắc Thanh Sơn chút lo lắng: “Những đứa trẻ bướng bỉnh.”
Lâm Doanh Doanh : “Có đứa trẻ nào mà bướng bỉnh chứ?”
Cô bảo Hoắc Thanh Sơn ở một bên chờ, cô phòng học một lúc. Những đứa trẻ cũng tới để học tập, chỉ tìm chỗ tụ tập để chơi mà thôi. Dù thì yêu cầu của lớn đối với chúng nó chỉ là chữ, đến nỗi mù chữ là , trưởng thành thì hoặc là lính, hoặc là công nhân, hoặc là đồng, cũng còn lựa chọn nào khác, tất nhiên cũng chẳng nguyện vọng học tập.
Trong phòng học cũng đốt bếp lò, chỉ là vì an , bếp lò ở đây, mà là trong phòng học trung học ở cách vách, do học sinh lớn và các thầy cô giáo phụ trách, bên chỉ sưởi ấm nhờ.
Thấy Lâm Doanh Doanh tới, mấy đứa nhóc bắt đầu ồn ào lên: “Nhìn kìa, cô giáo mới tới!”
“Cô giáo mới thật là ! cô vợ .”
“Cậu cút !” Lương Đại Lực nổi giận: “Cô là vợ của chú !”
Em học sinh một đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ba phần tà khí: “Chú thì ? Cô về nhà thì vợ của chú , còn tới trường học thì vợ , đúng chỗ nào?”
Lương Đại Lực cảm thấy cũng lí, liền tranh chấp nữa.
Lâm Doanh Doanh: “... ...”