Cô  , trong ba gian phòng học   một đám trẻ con đang ồn ào,  cả lớn cả nhỏ, từ bốn, năm tuổi đến  mười tuổi, chắc là tới để tìm vui chơi.
Có một vài đứa phản nghịch    quan tâm đến giáo viên, chỉ chăm chăm  chơi đùa, thấy cô tới cũng chẳng thèm để ý. Nhất là mấy đứa con trai còn nhỏ vô cảm với gái , còn  cố tình  cho giáo viên khó chịu.
Lâm Doanh Doanh: “A, cô  thấy một bạn học  vũ, oai vệ nhất kìa, khí phái giống như là Triệu Tử Long .”
Cặp mắt xinh   của cô giống như   chuyện đảo qua  mấy đứa trẻ, bọn nhỏ vốn còn đang chơi đột nhiên cảm thấy  lẽ  chính là bạn học  vũ, oai vệ nhất !
Cô lấy một cái s.ú.n.g lục nhỏ đồ chơi vô cùng tinh xảo  từ trong túi xách của ,  híp mắt quơ quơ: “Cô quyết định sẽ bầu  một chiến sĩ nhỏ  vũ, oai vệ nhất từ trong phòng học  của chúng ,  tặng cây s.ú.n.g  cho bạn . Một tuần lễ bình chọn một , ai biểu hiện  thì lập tức cho  đó đeo!”
Bọn nhỏ yêu thích cây s.ú.n.g  lập tức im lặng, một đôi mắt tràn đầy khát vọng.
Có hai đứa đầu gấu hơn còn  thể hiện  là  phản nghịch,    thích thú gì cả, kết quả là  mấy đứa nhóc bên  bảo xuỵt, bọn chúng thích!
Một đứa con trai trong đó tên là Lý Kiến Thiết, mười hai tuổi, khó đối phó nhất, dồn hết sức gào lên   cô giáo: “Mẹ   phụ nữ xinh  đều là yêu tinh! Cô   như , nhất định là một con yêu tinh lâu năm!”
Đám nhỏ lập tức  lên ha ha, bắt đầu gọi cô giáo yêu tinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh cũng  tức giận, cô  híp mắt hỏi Lý Kiến Thiết: “Nào, để cô kiểm tra xem con  thông   . Con  xem trường bộ   bao nhiêu con yêu tinh?”
Lý Kiến Thiết: “Có mấy con.” Cậu bé ngoẹo đầu bắt đầu đếm, đếm  mấy  liên tiếp, đều là  tướng mạo xinh , trong đó cũng bao gồm cả Hứa Trác Nhiên.
Đếm xong,  bé còn bồi thêm một câu: “Cô là yêu tinh mạnh nhất, nhưng cô  kết hôn , cũng chỉ là gieo họa  cho chồng của cô thôi.”
Lâm Doanh Doanh chậc chậc hai tiếng: “Mẹ con  thật là nhiều. Bác    cô ?”
Lý Kiến Thiết  ha ha một tiếng, đắc ý : “Có ai mà   cô chứ? Cô vợ ngốc nhất nông trường chúng , ha ha ha ha ha ha.” Cậu bé đắc ý chống nạnh  to, bọn nhỏ cũng đều  theo  bé, rối rít hét to cô vợ ngốc.
Lâm Doanh Doanh vẫn  nổi cáu, cô : “Không  đốt bếp lò,   nấu ăn chính là ngốc? Vậy con chim  thể bay, còn con     bay, thế thì chim sẽ mắng con  là ngu ngốc, con  nhận ?”
Lý Kiến Thiết bỗng chốc sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-334.html.]
Không đợi  bé suy nghĩ , Lâm Doanh Doanh  tiếp tục : “Cô thuộc lòng thi từ ngữ lục của lãnh tụ, con thuộc  mấy câu? Cô  toán học, cô  ca hát, nhảy múa, cô còn  một chút về vẽ.” Cô nhặt một cục phấn ở  bục giảng,  đó tiện tay vẽ mấy hình đơn giản  mặt bảng đen sần sùi.
Mặc dù chỉ  lác đác máy nét, nhưng  thu hút  sự say mê của bọn nhỏ.
Đầu tiên là một đứa nhóc kháu khỉnh bụ bẫm, chống một  cây trúc thật cao  nhảy lên.
Thứ hai là một đứa nhóc để đầu trọc, dẩu mỏ, nhướng mày, trợn mắt, chống nạnh,  thì thấy chính là Lý Kiến Thiết.
Đứa nhóc thứ ba  một đôi mắt phượng thanh tú, nhưng  mang theo ba phần tà khí,  giống   đắn, đây chính là Kỳ Thúc Bình.
Bọn nhỏ hưng phấn cùng  kêu lên, đứa nào cũng hét lên chắc chắn: “Cô giáo yêu tinh  ngu ngốc, lợi hại!” “Cô giáo vẽ con , vẽ con !”
Lâm Doanh Doanh vẽ một  đứa lên bảng,  đó  cần cô tự nhặt phấn lên vẽ, tự nhiên  mấy đứa nhóc Lương Đại Lực nhặt cho cô. Cô vỗ vỗ tay,  : “Ngày mai  tới vẽ tiếp. Các con tự chơi ,   phép đánh , tan học.”
Cô giáo Lâm cũng  tùy hứng cho đám trẻ nghỉ.
“Cô giáo yêu tinh, tại   tan học?” Lý Kiến Thiết  phục: “Có   giáo viên như cô ?”
Lâm Doanh Doanh nghiêng đầu : “Cô  cô giáo, do cô quyết định,  phục thì con  cô giáo .”
Nói xong, cô cầm khăn tay lau lau tay một lúc,  đó xoay   ngoài tìm Hoắc Thanh Sơn.
Hoắc Thanh Sơn vẫn luôn  ở trong góc nhỏ chăm chú , thấy cô   liền cầm lấy tay cô ủ ấm giúp cô: “Có mệt ?”
Lâm Doanh Doanh: “Mệt quá . Anh cõng em về nhé?”
Hoắc Thanh Sơn do dự một chốc: “Được.”
Lâm Doanh Doanh phì  lên: “Sao   dễ lừa gạt như  chứ!”
Hoắc Thanh Sơn liếc  thấy mấy đứa nhóc Lý Kiến Thiết, Kỳ Thúc Bình và Lương Đại Lực rón rén  theo phía   xa,  cũng   gì, dẫn cô  cùng.