Hàng rào gỗ  ngăn cản tầm , những   ngang qua và nhà Lương Chí Quốc ở cách vách đều  thể  thấy.
Lương Nhị Lực nhỏ giọng  với  cả: “Anh,   cô giáo yêu tinh kìa,   là  lười  ngốc  ?”
Lương Đại Lực đá   một phát: “Người khác  thể , nhưng chúng    ,  thấy cô    mà.” Ăn  miệng ngắn! Chẳng những  thể , mà còn  che chở.
Lâm Doanh Doanh  với mấy đứa nhóc xong, còn oán giận một câu: “Làm cửa ở chỗ đó thì   bao,  đúng ?”
Mặc Lương Đại Lực hồng hồng,  một tiếng  xoay  chạy.
Động tác của Hoắc Thanh Sơn nhanh nhẹn,  nhanh  hầm thịt thỏ lên, ngoài  còn hầm thêm một hồi cá dưa chua để ăn.
Rất nhanh Đinh Quang Vinh, Lương Chí Quốc và mấy phó doanh trưởng  thấy chuyện vui thì cũng tới.
Phó doanh trưởng của Đinh Quang Vinh còn lớn hơn   hai tuổi, Hoắc Thanh Sơn     chút tâm tư  phục Đinh Quang Vinh, những ngày qua cũng  hòa giải  ít, hiện nay chung sống cũng  tệ lắm.
Bọn họ đều  tới tay , nếu như   là mang theo rượu thì chính là những thứ khác, Lâm Doanh Doanh cũng vô cùng vui vẻ.
Khi dọn cơm, Lâm Doanh Doanh  hấp bánh bao cho bọn họ, mấy phó doanh trưởng  vội vàng cướp việc, bảo cô  một bên nghỉ ngơi.
“Chị dâu, chị nghỉ ngơi , để chúng em !” Bọn họ   gọi chị dâu,    gọi em dâu,  dựa theo tuổi tác, chỉ cần tuổi tác khác biệt  quá lớn, cơ bản đều gọi theo chức vụ.
Mấy  đàn ông  chung một chỗ đơn giản chỉ là uống rượu,  chuyện, đập bàn,  huyên thuyên chuyện trời nam đất bắc, nhất là Đinh Quang Vinh và mấy phó doanh trưởng , ai ai uống rượu  xong cũng đều lớn giọng lên.
 Hoắc Thanh Sơn thì bất kể là  uống rượu   thì  đều yên lặng, âm lượng giọng  cũng  lớn, cũng  vì uống rượu mà bắt đầu biến thành cái máy hát.
Lâm Doanh Doanh   ở đây nên mấy  đàn ông  dám buông thả, cho nên cô mượn cớ  sang cách vách tìm Triệu Hồng Ni Nhi để  chuyện.
Bên  ăn uống một hồi thì mấy phó doanh trưởng  .
Lâm Doanh Doanh và Lương Chí Quốc cũng quen thuộc,  còn xa lạ gì, cô liền kéo Triệu Hồng Ni Nhi di qua để  chuyện với Đinh Quang Vinh.
Nhìn  vẻ như Đinh Quang Vinh  uống nhiều,   vẫn còn đang  khoác lác về những sự tích vinh quang của  . Lương Chí Quốc cũng uống  ít, cũng bắt đầu nhiều lời, đầu lưỡi cũng  thẳng.
Hoắc Thanh Sơn thì vẫn giống như  đó, động tác nhanh nhẹn,   nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-336.html.]
Triệu Hồng Ni Nhi: “Nhìn  Thanh Sơn kìa, rượu  là đồ  như thế, lập tức  thể kiểm nghiệm  đàn ông!”
Lâm Doanh Doanh: “Anh Đinh thế   xứng với nữ văn công    như  ?”
Cô vỗ vỗ vai Đinh Quang Vinh: “    Đinh,  kiềm chế chút,   khi xem mắt đừng   mất hình tượng như .”
Đinh Quang Vinh uống đến mặt đỏ bừng lên, nhưng mắt vẫn sáng ngời,  chằm chằm Lâm Doanh Doanh  một tiếng: “Nào, Lâm Doanh Doanh, cô  thật , tới nơi   khổ ?”
Lâm Doanh Doanh: “Sao nào,  hối hận  hả?  thấy   phạm tội  đấy.” Nói bậy bạ.
Đinh Quang Vinh bỗng chốc méo xệch miệng, giọng  cũng oan ức: “Không  ăn thịt, ở chỗ đóng quân   của chúng , ngày ngày đều  thịt.”
Lâm Doanh Doanh: “...” Anh  chút tiền đồ  của  xem! Anh  xứng với nữ văn công xinh  nhà   !
“Kết hôn, kết hôn thì xong , kết hôn  hơn ăn thịt lợn,  tin cô hỏi Thanh Sơn xem!” Triệu Hồng Ni Nhi  ha ha, châm  rót nước giải rượu cho Đinh Quang Vinh.
Hoắc Thanh Sơn bất thình lình  điểm tên: “...”
Đinh Quang Vinh: “Chẳng  là   vợ .”
Lâm Doanh Doanh  híp mắt: “ giới thiệu cho  một .” Cô kể  chuyện của Hứa Trác Nhiên một : “Đa tài đa nghệ,  còn xinh .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Hồng Ni Nhi cũng gật đầu: “, chúng  đều  gặp,  tới đây cũng   mấy ngày ,  gặp ? Là  xinh  nhất trong đoàn văn công.”
Lâm Doanh Doanh đẩy đẩy Hoắc Thanh Sơn: “Hôm nay  Thanh Sơn cũng  thấy,   đúng ?”
Hoắc Thanh Sơn nhàn nhạt : “Không  thấy.”
Lâm Doanh Doanh trừng ,  phá đám cái gì cả? Cô nhéo Hoắc Thanh Sơn   mới gặp ở đoàn bộ,  cái  cái  để giúp Hoắc Thanh Sơn nhớ , cho đến khi  ồ lên một tiếng.
Hoắc Thanh Sơn liền nhớ  nam văn công  chụp hình cho cô, trở về  nhắc nhở một chút, để nam văn công  thời thời khắc khắc đều  ghi nhớ Lâm Doanh Doanh là vợ , đưa tấm hình  tới sớm một chút,   phép tự giữ .
Đinh Quang Vinh: “Vậy   bằng em dâu  .”
 thật là uống nhiều .