Mẹ Hoắc ở đó đếm tiền lương mà họ gửi về trong mấy tháng nay, đó gửi tiền tiêu vặt cho bọn họ theo thỏa thuận đó.
Thấy thư gửi về, Hoắc Thanh Hạnh và Hoắc Thanh Hồ sẽ cướp .
Hoắc Thanh Hà thở dài: "Đi thành phố một chuyến, mà khiến mấy đứa giỏi hơn." Hoắc Thanh Hà vốn là kiểu gọi bảo mà bây giờ cũng dám chuyện to tiếng ở nhà, còn dám cướp đồ nữa chứ.
Bởi vì Lâm Doanh Doanh thư nhiều, hai lá thư xếp chồng lên , nên Hoắc Thanh Hạnh và Hoắc Thanh Hồ mỗi một bức.
Thư của Lâm Doanh Doanh thú vị, sẽ bao giờ khiến cho cảm thấy nhàm chán, cô giới thiệu nông trường, ngay cả tuyết rơi dày bít cửa, đấu vật, nước đóng thành băng, vân vân. đều cô cô mô vô cùng đáng yêu.
Mẹ Hoắc thấy đứa bé xui l.i.ế.m cây gậy sắt lạnh cóng ngoài trời, kết quả đầu lưỡi đóng băng, ai nha một tiếng, "Không cái lưỡi của đứa bé bỏng ?"
Đám Hoắc Thanh Hồ đến đó nên cũng tưởng tượng , khẩy một cái, "Khoa trương!"
Chú ba Tạ : "Không khoa trương , , còn đông lạnh cả tai."
Trong thư, Lâm Doanh Doanh còn đến lê đông lạnh, cá đông lạnh thịt đông lạnh vân vân, còn tất cả đều tròn vo giống như quả bóng.
Cuối cùng, trong thư cô mời Hoắc mang theo Thanh Hà và Thanh Hồ, Tạ Vân, mùa xuân năm qua ở vài tháng, Hoắc Thanh Sơn xong hết thủ tục .
Hoắc Thanh Hà: "Mẹ tuổi , thể xe lửa ? Đi chống đông ?"
Mẹ Hoắc cũng chút thấp thỏm, bà xa rời khỏi nhà, hơn nữa còn xe lửa nữa? Đến nơi xa lạ đó, bà sống quen, thể chuyện?
Tạ Vân thì vui đến mức trực tiếp nhảy dựng lên, ném cha ruột của đầu, "Cháu với ba !"
Hoắc Thanh Phương: "Chị dâu chị đến đó, chắc là đồ ăn ngon, gầy thành dạng nào ."
Hoắc Thanh Hạnh cắn răng, "Nếu dám ngoài, con ! Vừa vặn con nấu cơm cho chị dâu."
Mẹ Hoắc còn chút do dự, nhớ con trai con dâu, nhưng chút lo sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-345.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hoa dù cũng là con gái lớn, chị hiểu rõ , chị chậm rãi : "Hay là Doanh Doanh ? Không em ăn mơ khô của nhà chúng , còn ăn táo xanh chua ngọt nữa?"
Mẹ Hoắc lập tức nôn nóng, "Nếu Doanh Doanh , Thanh Sơn chăm sóc con bé , thằng bé tay chân thô kệch."
Lúc Hoắc hận thể lập tức luôn.
Hai chị em Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong cũng cãi nữa, nhất trí : "Mẹ ơi, cũng sắp Tết , gì thì cũng ở nhà ăn Tết xong mới chứ."
Vừa nghĩ đến Hoắc sẽ dẫn em trai và em gái , chút luyến tiếc.
Mẹ Hoắc: "Mẹ ở với các con bao nhiêu năm , chán ngấy từ lâu , còn từng đến nông trường đó. Mẹ đến đó xem , nếu thấy , cũng sẽ cho các con ."
Hoắc Thanh Hà vội vàng : "Con ."
Nơi mà chim thèm đậu thì gì chứ, nếu bảo cô lên thành phố thì cô còn đồng ý.
Một khi Hoắc , chút đợi , liền bảo Hoắc Thanh Phong dẫn bà đến xã gọi điện thoại cho Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh một tiếng, sớm một chút còn thể đến đó ăn Tết cùng với bọn họ.
Hoắc Thanh Phong nước mắt lưng tròng, ôm lấy bà, "Mẹ ơi, đến đó dễ dàng, xe lửa hơn mười ngày đó, kịp , vẫn là nên để sang năm hẵng ."
Mẹ Hoắc vỗ một cái, "Nói bậy, cũng ngốc."
Mẹ Hoắc nghĩ mấy đứa con của đều trưởng thành, lúc đều ở cùng một chỗ, nhưng con trai lớn 15 tuổi liền rời khỏi nhà, đó ở nhà mấy năm, hơn nữa con dâu cũng thai , bà thật sự thể chờ đợi .
Mấy Hoắc Thanh Phong khuyên nhủ , liền dẫn bà gọi điện thoại.
Lâm Doanh Doanh đang tổ chức cho hai đoàn hợp xướng của trường tiểu học đến doanh trại của Hoắc Thanh Sơn để thăm quan và biểu diễn, ở quê gọi điện thoại đến, cô liền vội vàng kéo Hoắc Thanh Sơn .
Sau khi Hoắc nhận điện thoại sợ hãi mà alo một tiếng, đó khi thấy giọng ngọt ngào của Lâm Doanh Doanh, bà lập tức thả lỏng, đầu tiên gọi điện thoại nhịn lớn tiếng, "Doanh Doanh , bàn bạc ngày mai sẽ xuất phát, con kịp sắp xếp vé xe lửa cho chúng ?"
Lâm Doanh Doanh ở đầu dây bên vội vàng bưng micro, kinh ngạc nhỏ giọng với Hoắc Thanh Sơn: "Mẹ , ngày mai bọn họ sẽ xuất phát, em vốn còn sợ bọn họ đến cơ?"