Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 352

Cập nhật lúc: 2025-06-24 21:29:59
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây đều là phong tục ăn Tết, mấy ngày đầu tháng Giêng lên men bột màn thầu.

Triệu Hồng Ni Nhi cũng ở nhà việc, khi chị liền cách rào kêu: “Thím ơi, thím gói bánh nếp nhân đậu ? Con ngâm khá nhiều đậu đỏ , luộc nhừ với thêm chút đường tinh để gói bánh nếp nhân đậu ăn.”

Mẹ Hoắc liền bàn với chị , bà ở quê cũng gói bánh nhân đậu, nhưng mà bánh nếp nhân đậu, nên cũng để cho Hoắc Thanh Sơn đổi chút bột gạo nếp về, trộn với bột mì bánh nếp nhân đậu.

Ngoài Triệu Khiết Phân còn tặng một ít đồ chua cô tích góp , để cho Hoắc thể gói bánh bao nhân đồ chua, hoặc là hầm lên ăn cũng .

Bận rộn ba ngày như , đến ngày hai mươi chín bánh bao và màn thầu đều chuẩn xong.

Hôm nay chính là giao thừa, Hoắc Thanh Sơn dẫn Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân tìm mấy công chức già văn hóa câu đối Tết, đó dán lên cửa phòng hàng rào tre. Cặp liễn đỏ tươi dán lên thì lập tức bầu khí ngày Tết.

Mẹ Hoắc thì dẫn Hoắc Thanh Hạnh chuẩn cơm giao thừa.

Lúc mùa đông rau cải cũng phong phú lắm, dù là ăn Tết, nhiều nhân viên xã trong nông thôn cũng chỉ đãi ăn một chút sủi cảo thôi.

mà tóm trong nông trường vẫn hơn nông thôn một chút, từ bột mì còn cái loại thịt, nên thể sủi cảo còn xào thêm vài món ăn, uống chút rượu.

Cơm trưa ăn bánh nhân đậu lót , xế trưa Hoắc liền bắt đầu cùng với Hoắc Thanh Hạnh nhồi bột, băm nhân bánh gói sủi cảo, Lâm Doanh Doanh ở bên cạnh phụ chút ít việc.

Thịt heo đó đoàn bộ mua cũng để đông lạnh trong cái lu lớn ở bên ngoài, lúc cũng rã đá , trừ gói sủi cảo, còn thể đồ chau chần thịt luộc, me còn một cục thịt nên là bánh bao kẹp thịt băm cho Lâm Doanh Doanh ăn. Trước đó ở nhà từng , Lâm Doanh Doanh còn ăn một cái bánh kẹp thịt lớn lận.

Chờ khi bắt đầu gói sủi cảo, Hoắc liền đem thịt băm hầm . Thịt đông đá trong lu sớm đem rã, cắt thịt thành từng miếng đó đem trong nồi sốt, hầm với lửa nhỏ, cái mùi thơm thể bay khắp cả đoàn bộ.

Lâm Doanh Doanh ở đó cho Hoắc Thanh Hạnh cán bộ, cũng chậm rãi gói sủi cảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Thanh Hạnh còn kể cho cô chuyện chua xót lúc ăn Tết của : “Có một năm tụi em ăn Tết gói sủi cảo, gạn một ít mỡ heo về, về nhà quét lên bánh cuốn, cứ thế chấm với nước tương ăn, thơm lắm luôn á!”

Lâm Doanh Doanh đang đợi thịt băm hầm, theo miêu tả của Hoắc Thanh Hạnh, trong đầu cô bỗng nhiên hiện hình dáng mỡ heo đọng , nhơm nhớp, dính cổ họng.

Cô tức khắc cảm thấy ói.

Chờ chừng bốn tiến, thịt băm hầm cũng lò, thịt luộc Tứ Xuyên với đồ chua trong nồi hầm cũng , sủi cảo cũng gói gần như xong.

Mẹ Hoắc bảo Hoắc Thanh Hồ gọi Đinh tới cùng ăn cơm giao thừa.

Bà còn dùng bột lên men gói bánh bao còn dư nướng mấy cái bánh đẻ bánh kẹp thịt, thơm bao nhiêu.

Bà lấy một cái bánh mỏng, mổ kẹp một lớp thịt thật dày , đỏ óng ánh, béo ngậy, đừng hỏi nó ngon cỡ nào. Lại kẹp trong đó ít hành lá, một đũa mầm đậu xanh nóng lên, để Hoắc Thanh Hạnh đưa cho Lâm Doanh Doanh ăn.

Lâm Doanh Doanh ngón trỏ di chuyển, a liền căn một miếng: “Ăn ngon quá! Lâu ăn bánh kẹp thịt ngon như luôn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-352.html.]

Cô tình cảm mãnh liệt trào dâng mà cho một bài luận văn khen ngợi nghìn chữ.

Thịt bằm hầm chín nhừ, xốp mà ngấy, miệng là tan… tan… Mùi thơm của thịt mỡ vốn cô thích vô cùng, thế lúc tại cảm thấy một cảm giác quái dị.

Cô cảm thấy từ dày tới cổ họng đều thoải mái, vội vàng bỏ cái bánh xuống, chạy ngoài ói một trận.

Hoắc Thanh Sơn đang ở bên ngoài chặt củi, thấy cô ói mửa liền bỏ búa chạy sang xem cô, ân cần vuốt ve lưng cô: “Sao tự nhiên nôn? Anh dẫn em khám bác sĩ.”

Lâm Doanh Doanh lắc đầu: “Tại, tại vị thịt mỡ quá, dính cổ họng thoải mái, em uống nước là , ăn thịt nữa.”

Hoắc Thanh Sơn: “Trước đó hết, tự nhiên ngại dầu mỡ? Vẫn nên xem chút .”

Lâm Doanh Doanh bỗng nhiên thấy chút bực bội: “Ôi trời, mà.”

Bàn tay của Hoắc Thanh Sơn vịn lấy cô, dịu dàng : “Được , .”

Lâm Doanh Doanh thấy áy náy vì thái độ của : “Em xin .”

Hoắc Thanh Sơn kéo cô : “Ngốc quá, mau nhà , bên ngoài lạnh.”

Mẹ Hoắc thấy Lâm Doanh Doanh ói, còn tưởng rằng do bà nấu : “Có tại cho nhiều đại hồi quá ? Mẹ thấy ở đây nhiều đại hồi, liền cho hết.”

Lâm Doanh Doanh lắc đầu, : “Không , chỉ là…” Một câu còn hết, cô liền che miệng, ói.

Vào lúc khắp phòng đều là mùi nhơm nhớp , cô thấy nó dễ ngửi, tại lúc bỗng nhiên thấy chán ghét.

Mẹ Hoắc: “Á, thật chứ?”

Hoắc Thanh Hạnh vội vàng bưng nước tới cho Lâm Doanh Doanh súc miệng, nếu thì ăn một chút đồ chua thử? Đồ ăn chua ăn ngon.

Lâm Doanh Doanh lắc đầu: “Chị đói chút nào.”

Ngửi thấy cái mùi nhơm nhớp, lập tức mất luôn cảm giác thèm ăn, cái gì cũng ăn.

Mẹ Hoắc bảo cô mau chóng phòng, đóng cửa mùi vị sẽ ít , bà mở bộ cửa phòng thông gió, bay chút mùi, tránh Lâm Doanh Doanh sặc.

Hoắc Thanh Sơn lo lắng yên, liền an ủi : “Đừng hoảng, tám phần là Doanh Doanh , mau gọi bác sĩ tới xem một chút.”

Hoắc Thanh Sơn chút mơ hồ, vợ mang thai? Mấy hôm bọn họ còn con trễ nữa là.

Đầu óc mơ hồ, nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, bao lâu mời quân y từ trong nhà ăn của đoàn bộ tới.

Loading...