Ngày 20, Hoắc Thanh Sơn trở về  khi  tuần tra ở doanh trại, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân thì đến tìm Lương Đại Lực để rủ  chơi,  Hoắc bảo  ở nhà chăm sóc cho Lâm Doanh Doanh, còn bà thì dẫn Hoắc Thanh Hạnh  tới tổ may mặc ở trại quốc doanh để quan sát một chút, cô  ở nhà nhàn rỗi  chuyện gì , ngoài việc chăm sóc cho Lâm Doanh Doanh thì cô  cũng   một công việc đơn giản như may vá.
Dù  thì bà Lâm cũng   nhàn rỗi ăn cơm ,  thể để cho    bà  già  của doanh trưởng Hoắc  tham gia lao động.
Khi Hoắc Thanh Sơn   nhà,   thấy Lâm Doanh Doanh đang  uống sữa bò ở bên  với cái miệng nhỏ nhắn.
Anh bước tới , thử dò xét  xem cô  chê   ,  thấy ánh mắt lười biếng dịu dàng của cô,   hiện tại cô yêu , nên  lập tức ôm cô  trong lòng ngực.
Hoắc Thanh Sơn cũng  luyện  một phương pháp đặc biệt để phân biệt tính khí của Lâm Doanh Doanh.
Bởi vì  liên quan đến yếu tố hooc-môn, lúc tăng lên sẽ gây bực bội, Lâm Doanh Doanh  nghi là do cái khí chất đậm mùi nam tính ở    khiến cô  choáng váng đầu óc, thế nên cô nhanh chóng giở tính khí mà đuổi   ngoài.
Mà nếu  thật sự   ngoài thì cô  cảm thấy khó chịu, và bắt đầu suy nghĩ linh tinh rằng   là   thương cô  , chê cô  xinh ,  nên cô sẽ lập tức nhào  trong n.g.ự.c  để  yêu thương cô.
Khi cô   khó chịu,   bực bội, thì cô  cực kỳ thích mùi hương ở   , đến mức hận  thể luôn luôn bám lấy .
Anh  cân nhắc xem tâm trạng của cô thế nào, lúc nào thì nên lùi  xa một chút để   cô bực bội, lúc nào thì nên ôm chặt lấy cô, cho cô  cảm giác an , đồng thời còn  những lời ngon tiếng ngọt mà cô thích .
Cái  còn mệt hơn so với việc quan sát cả  quân đội sản xuất, nhưng nó  ngọt như đường .
Lâm Doanh Doanh lập tức vùi mặt  trong cổ của , cô dụi dụi một cái, Hoắc Thanh Sơn nhanh chóng ông chặt lấy cô như cô mong .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hôm nay em thấy thoải mái ?” Anh hỏi cô.
Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng đáp: “Tạm .”
Cô đưa ly sữa bò tới bên miệng , để cho  uống.
Hoắc Thanh Sơn liên tục uống,  cầm lấy ly để sang một bên, đợi khi cô  uống thì  sẽ đưa  cho cô.
Lúc  nghiêng đầu sang, Lâm Doanh Doanh khẽ ngẩng đầu lên, và sáp đến hôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-356.html.]
Hoắc Thanh Sơn rũ mắt  cô, thấy dáng vẻ của cô lười biếng  nhu mì, ánh mắt khẽ d.a.o động như sóng nước, mang theo nét phong tình quyến rũ,  đến mức khiến  vô thức nín thở.
Lúc ,  cúi đầu xuống hôn cô, nụ hôn  đằm thắm  dịu dàng, khi cô khẽ phát  một tiếng ưm,  lập tức tăng thêm lực.
Bây giờ cô nhất là thích hôn.
Sau khi hai  hôn , Hoắc Thanh Sơn  phát hiện cô  gì đó  bình thường, đôi bàn tay nhỏ bé  của cô  bắt đầu trở nên   đắn !
“Doanh Doanh!” Anh  trong âm thầm,  ngầm chịu đựng  khó khăn và thống khổ.
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nũng nịu: “Anh Thanh Sơn,    em ?”
Kể từ lúc  cô mang thai, từ đó đến giờ cũng  hai mươi ngày bọn họ   qua.
Trước đây, mỗi tối  vẫn luôn bám lấy cô  buông, cô  chịu nổi   , nhưng hiện tại cô   chịu nổi nếu   cho cô một .
Hoắc Thanh Sơn hít sâu  một ,  dịu dàng : “Không , bác sĩ   là  thể.”
Bác sĩ quân y  cố ý nhắc nhở , ba tháng đầu kỵ sinh hoạt vợ chồng, nếu  thì   thể sẽ phát sinh hiện tượng sinh non.
Thế nên Hoắc Thanh Sơn nào  dám đụng  cô, tối ngủ  cũng hận  thể trói bản  , vì   sợ sẽ vô tình đè cô.
Lâm Doanh Doanh chu miệng, và   với đôi mắt ngấn lệ, cô lẩm bẩm: “Anh  thương em,  cũng  chịu  em.”
Thấy những giọt nước mắt đọng  ở  hàng mi cô, khiến trái tim của Hoắc Thanh Sơn run rẩy,  khẽ hôn cô, dỗ dành cô, bảo cô  lời bác sĩ.
Lâm Doanh Doanh  chịu: “Sao   theo theo   chứ? Thân thể của chính em, chẳng lẽ em   ? Hơn nữa, nếu   việc em mang thai, thì bây giờ   là ... Như thế .”
Trước đây,  một  cô  cảm mạo, cả  uể oải   chút sức lực, bác sĩ bảo để cô nghỉ ngơi cho khỏe, mà  còn quấn lấy cô để ,  cái gì mà giúp cô vận động, vận động cơ thể một lúc sẽ  gia tăng tốc độ lưu thông máu, giúp trị bệnh cảm mạo.
Không  lý chút nào!