Còn bây giờ cô   mà    cho cô, hừ,   cô sẽ  để ý tới  nữa.
Nhìn nước mắt cô khẽ rơi tí tách, đúng thật là  thể thử thách ý chí sắt thép của Hoắc Thanh Sơn nữa .
Anh ôm cô  trong ngực,  bắt đầu cởi nút áo bông của cô .
Qua một lúc lâu, Lâm Doanh Doanh  mềm nhũn ở trong n.g.ự.c , khuôn mặt của cô ửng hồng như hoa đào, xinh  vô cùng, điều   càng đẩy mức độ thử thách Hoắc Thanh Sơn lên mức cao nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh hắng giọng một cái, nhất thời cô cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái, mặc dù  thể rã rời, nhưng tâm tình của cô  .
Bàn tay nhỏ bé của cô  bắt đầu  mò   , cô cất giọng  dịu dàng, ngọt ngào tựa như ngâm đường: “Anh Thanh Sơn,    em giúp  một tay ?”
Hoắc Thanh Sơn cảm thấy    cứ như  đốt cháy.
Giọng  của   khàn vô cùng: “Em   mệt.”
Khi cô đến kỳ kinh nguyệt, cô cũng  quyến rũ , nhưng   chịu phụ trách tới cùng, cô bảo là để cô giúp , cuối cùng cô  bày  vẻ mặt nhỏ nhắn nũng nịu  mệt c.h.ế.t  , tay cô cũng  gãy ,  đó thì bảo  tự  tiếp tục, đúng thật là  thể tệ hơn nữa.
Vậy nên  quyết định   mắc lừa, tránh để cuối cùng  chịu đau khổ vẫn là .
Ánh mắt của Lâm Doanh Doanh xinh  như tơ: “Anh đừng chậm chạp nữa, bọn họ trở   kìa~”
Hoắc Thanh Sơn lật  đè cô xuống,  hình cao lớn của  bắt đầu che chắn cô, cũng  gây áp lực lên cô, con ngươi đen của  trở nên thâm trầm: “Em đúng là   lương tâm.”
Lâm Doanh Doanh chắc chắn là  sẽ   gì cô, nên cô lập tức bật  một cách  hề kiêng kỵ.
Hoắc Thanh Sơn cúi đầu xuống hôn cô một lúc thật lâu, cuối cùng  xoay  xuống giường,  hít sâu  một : “Anh   ngoài hóng mát một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-357.html.]
Ở bên ngoài trời mùa đông lạnh lẽo, còn  tác dụng hơn là tắm nước lạnh, nhất là mảng băng dài ở  mái hiên , lấp lánh ánh băng.
Đảo mắt  tới tháng giêng, nhưng bên ngoài vẫn còn đầy băng tuyết, đóng băng cả vạn dặm, nên   cũng   cách nào để  ngoài  việc. Đám  Hoắc Thanh Sơn cũng  bắt đầu bận rộn, họ  kiểm tra các loại máy móc, dụng cụ nông nghiệp, tháo linh kiện  để lau chùi, quét dầu, vân vân. Đồng thời còn  tu sửa nhà cửa, nhà kính, mấy khúc gỗ   chẻ  năm ngoái tiếp tục để phơi khô ở chỗ râm, đến lúc đó  thể dùng nó để  đồ dùng trong nhà.
Mặc dù chính ủy Cao cũng bận rộn, nhưng   vẫn tổ chức cho một đội thợ mộc bắt đầu  việc hì hục từ mùng mười.
Mãi đến bây giờ, nhà Lâm Doanh Doanh mới dùng đến cái móc treo sinh thái chính gốc, đặt một cái ở cửa  nhà bếp,  đặt một cái ở trong phòng ngủ, đặc biệt là dùng để treo mấy cái áo choàng dài lên.
Trường học ở đây cũng  bắt đầu thông báo nhập học theo như nguyện vọng mãnh liệt của các gia đình công nhân, nếu  nhập học thì mấy đứa trẻ trâu sẽ gây rắc rối cho gia đình mất, thế nên các phụ  đều cảm thấy vẫn nên chạy  trường để giao rắc rối  cho thầy cô.
Hiện tại Lâm Doanh Doanh cũng  ít  ốm nghén hơn, mỗi ngày cô đều ở nhà nên cũng cảm thấy nhàm chán, thế nên khi  trường học mở , cô lập tức dẫn Hoắc Thanh Hạnh  học.
Trời lạnh đường trơn, mỗi    ngoài là Hoắc Thanh Hạnh đều bảo vệ Lâm Doanh Doanh một cách  cẩn thận, cô   sợ cô ngã.
Hoắc Thanh Hạnh   năng khiếu ca hát, nhất là  khi cô   bà ngoại cô dạy cho kỹ năng luyện giọng để hát, thì kỹ năng hát của cô   chợt trở nên tiến bộ vượt bậc.
Lâm Doanh Doanh nhất thời ngứa lỗ tai, cô dùng một  giai điệu  ở đời   tự   lời bài hát,  đó thì cô để Hoắc Thanh Hạnh hát.
Cô còn  một bài tên là《 Khúc hát ca ngợi vùng hoang dã phương Bắc 》, ca ngợi khung cảnh tự nhiên của nông trường, tinh thần bất khuất, giàu lòng hi sinh của các chiến sĩ, cô  thể tự  phổ nhạc, nên cô  quyết định gọi điện thoại cho ông bà ngoại ông và  út để nhờ ba  bọn họ  nó thành một ca khúc phù hợp.
Cậu út sẽ đánh đàn dương cầm, bà ngoại cô sẽ đàn tỳ bà, đàn tranh, còn ông ngoại cô sẽ thổi sáo và kéo đàn nhị.
Dù  chỉ cần phổ nó thành một bài hát để Hoắc Thanh Hạnh hát là , cô chẳng quan tâm ca khúc  sẽ  ,  tóm  chỉ cần  tệ là .
Đợi đến khi  út  cho cô  về bài phổ , cô truyền nó  Hoắc Thanh Hạnh hát,  đó thì Hoắc Thanh Hạnh sẽ dẫn dắt mấy đứa học sinh tiểu học hát.
Như  thì cô   thể tự do tự tại.