Nói xong chuyện , thì trời cũng  gần tối,  Hoắc    nấu cơm.
Lâm Doanh Doanh   bên ngoài: “Hoắc Thanh Hồ  nhỉ? Vẫn  về , lúc nãy em  bảo Lý Kiến Thiết gọi thằng nhóc về, cái tên nhóc , đúng là to gan!” Cô  với Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn,   tìm thằng bé về,  em tìm nó, để em  chợp mắt một chút .”
Hoắc Thanh Sơn giúp cô kéo chăn ,  đó  giúp cô cởi nút áo bông ―― Bây giờ đại tiểu thư càng ngày càng trở nên yếu ớt , cô chê áo bông  nhiều nút áo, khó cởi , nên chỉ cần  Hoắc Thanh Sơn ở đó thì  sẽ giúp cô.
Đợi đến khi Lâm Doanh Doanh  xuống,  Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh  xuống nấu cơm, Hoắc Thanh Sơn mới  tìm mấy đứa em.
Lúc , hai  mới  về nhà, đứa nào đứa nấy cũng đều  phấn khởi,   một tí    mới chơi  .
Thấy Hoắc Thanh Sơn  ở chỗ giao lộ, Hoắc Thanh Hồ phảng phất cảm thấy  gì đó  ,   gọi  một tiếng  cả.
Hoắc Thanh Sơn    với ánh mắt: “Khi nãy chị dâu của em  nhờ   tìm em?”
Lâm Doanh Doanh   như  thì xác định đó   là chuyện  lành gì, mà thằng nhóc    thèm đếm xỉa đến.
Hoắc Thanh Hồ chột ,   bắt đầu dùng ánh mắt để  Lương Đại Lực và Tạ Vân.
Tạ Vân là đứa trẻ ngoan nhất, phạm sai lầm là lập tức  đánh,   điều  , dù  thì  bé vẫn còn nhỏ, chỉ cần chỉ  sai đều là của Hoắc Thanh Hồ, thì  bé sẽ   đánh.
Lương Đại Lực nhỏ giọng : “Tụi em... Nghĩ là Lý Kiến Thiết... Gạt tụi em.”
Hoắc Thanh Hồ hùa theo: “ đó  cả!”
Hoắc Thanh Sơn hừ nhẹ một tiếng,   với vẻ mặt lạnh lùng: “Đi về nhà!”
Mấy đứa nhỏ lập tức chạy vù vù  nhà.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân chạy một mạch  nhà, nhưng    Hoắc  chặn ở cửa, bà cầm chày cán bột gõ hai cái: “Cái thằng nhóc , chạy  ngoài chơi cho   về mang cái  đầy khí lạnh về.”
Hoắc Thanh Hồ: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Vân hỏi: “Bác gái, chị dâu tìm chúng con ạ?”
Mẹ Hoắc đáp: “Chị dâu hai đứa đang ngủ đấy, hai đứa đợi một lát .”
Nghe  cả hai lập tức thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-359.html.]
Hoắc Thanh Hạnh  : “Hai đứa đó, cứ đợi . Hai ngày nay hai đưa  bài tập  ? Đã học thuộc lòng những gì cần học ?”
Hoắc Thanh Hồ đáp: “Tụi em cũng   cả ngày chỉ lo ca hát nhảy múa.”
Hoắc Thanh Hạnh lên tiếng: “Nói bậy, chị dạy hát nhảy múa, chị dâu còn dạy chị  chữ và  toán đấy. Mỗi ngày đều  bài tập, đừng tưởng ít bài tập là xem như  .”
Hai đứa còn định mạnh miệng, lúc  Hoắc Thanh Sơn bước ,  dùng ánh mắt lạnh lùng để  cả hai đứa.
Cả hai đứa thấy  thì lập tức im miệng, ngoan ngoãn cúi đầu  sang một bên để chịu phạt .
Mẹ Hoắc thấy chướng mắt nên : “Đừng   ở đây gây cản trở, hai đứa  về phòng  bài tập cho xong  , đợi chị dâu hai đứa dậy  xử lý hai đứa .”
Lâm Doanh Doanh  hề ngủ, cô chỉ cảm thấy mệt bên   một lúc, trong đầu thì đang tính toán một vài chuyện.
Cô tính còn bảy năm nữa sẽ tới kỳ thi  trường cao đẳng năm 77, như  là  bảy năm để mấy đứa em trai, em gái học tập cho giỏi, đến lúc đó tất cả đều  thi đại học, đây dường như cũng là một con đường  tệ.
Đề thi  trường cao đẳng năm 77 cũng tương đối khá dễ, suy cho cùng  học  mười năm, chỉ cần phấn đấu học  một tháng cuối  tham gia thi  trường cao đẳng, cái đề thì đó so với năm 78 mà  thì đơn giản hơn nhiều.
Điều kiện thi  trường cao đẳng năm 77 cũng rộng nhất là nhận đến 30 tuổi, yêu cầu  31 tuổi là .
Như  thì các em trai và em gái trong nhà đều  thể tham gia.
Đến lúc đó, dù là  thi khoa chính quy  là chuyên khoa,  là thi trung cấp nghề cũng đều , vì dù gì ở cái thập niên , học trung cấp nghề  là trâu bò .
Dĩ nhiên, cô  bàn bạc với tên nhóc Hoắc Thanh Hồ về chuyện .
Đợi đến khi  Hoắc nấu cơm xong, Hoắc Thanh Sơn   phòng, bật đèn gọi Lâm Doanh Doanh dậy ăn cơm.
Lâm Doanh Doanh mặc quần áo  chỉnh tề, cô xuống giường  rửa mặt, Tạ Vân lập tức lên tiếng nịnh hót: “Chị dâu!”
Lâm Doanh Doanh xoay  , cô cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Ôi,  hai khách quý   ở đây thế?”
Nghe giọng của cô  phần kỳ lạ, Hoắc Thanh Hồ mím môi một cái  : “Xin , tụi em... Không nên trốn học.”
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Hả? Trốn học? Cái gì mà trốn học?”
Hoắc Thanh Hồ: “...” Chị cố ý!
Hoắc Thanh Sơn trừng mắt  hai đứa,  : “Tiếp tục phạt .” Không cho phép ăn cơm!