Hai chị em cô tất bật chuẩn , nhưng vẫn chậm hơn so với Hoắc Thanh Sơn nửa tiếng,  cũng  tự   ngoài .
Buổi trưa là Dương Hải Quân lái xe đưa Hoắc Thanh Sơn về,   tới đón thì thấy Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh cũng  theo,   thấy thắc mắc nên hỏi: “Chị dâu, hai   theo  gì thế?”
Vả ,   cô đang mang thai ,   cô nên ở nhà để dưỡng thai cho thật  , tới cánh đồng  gió lạnh,  chịu tội  gì chứ? Nếu mà cô  cảm, thì chẳng  sẽ khiến doanh trưởng của chúng  đau lòng đến phát cáu ?
Lâm Doanh Doanh đáp: “Đi dạy  lái máy kéo, Thanh Hà  lái máy kéo đấy.”
Dương Hải Quân cũng  quen  với cô ,    xong thì bật  ha ha, cũng  hề che giấu sự ngạc nhiên của .
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Hải Quân,  khiêm tốn một chút , đừng xem thường nữ đồng chí.”
Dương Hải Quân hỏi cô: “Chị dâu,    xem thường, nhưng em gái chị  lái máy kéo thật ?” Cậu  cũng   Hoắc Thanh Hạnh, cô  xinh , hát , nhưng cô   dịu dàng và yếu đuối giống như một con thỏ nhỏ . Thường ngày gặp mặt, cô  cũng  dám   ánh mắt của  ,  chuyện cũng hết sức dịu dàng, kiểu con gái như   thể lái máy kéo ?
Lâm Doanh Doanh khẽ : “Vậy   đồng so tài thử với con bé .”
Cô tựa đầu  bả vai của Hoắc Thanh Sơn, đồng thời đem sức lực cơ thể dựa   .
Hoắc Thanh Sơn chần chừ một chút,  đó  đưa cánh tay  và ôm trọn lấy vòng eo của cô, để cô cảm thấy thoải mái một chút.
Cô vốn dĩ yếu ớt, sẵn lòng dính lấy , từ  khi mang thai, cô trở nên dựa dẫm hơn  , chỉ cần ở bên cạnh  là cô  sát bên   giống như   xương .
Đại đội hai  cách doanh trại, tại đoàn bộ mà bọn họ sống cũng  tầm mười mấy dặm, nhưng mà lái xe tới đó cũng  nhanh,  bao lâu  đến .
Ở đó đất rộng  thưa, từng cánh đồng cỏ đều  dài, dài đến nỗi khiến     cảm giác như   điểm cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-365.html.]
Khi  đến địa điểm, Dương Hải Quân dừng xe, Hoắc Thanh Sơn lập tức bước xuống xe  và đỡ Lâm Doanh Doanh xuống.
Hoắc Thanh Hạnh nhảy xuống xe từ bên , cô  đưa tay lên để che nắng,  chợt la lên một tiếng: “Mẹ ơi, ruộng ở đây còn dài hơn ở chỗ chúng  gấp mấy .”
Dương Hải Quân  đôi mắt to và hàng lông mày rậm, sống mũi cao, khi  lên thì trông khuôn mặt của    tự tin và sáng ngời,   tỏ  kiêu ngạo mà : “Đây chính là cánh đồng mà năm ngoái chúng   thanh lý, ở trong đó  thể  khá nhiều cây liễu gây vướng víu, mấy cái cành cây, rễ cây nhỏ cũng khá lộn xộn,  ngoan cố.”
Hoắc Thanh Hạnh lên tiếng: “Vậy lúc cày ruộng  cẩn thận chút.”
Lâm Doanh Doanh  với Hoắc Thanh Hạnh: “Thanh Hà, em  theo Hải Quân , dạy bọn họ  thế nào để khởi động máy kéo,  sử dụng máy móc nông nghiệp bằng cách nào.”
Hoắc Thanh Hạnh nở nụ  dịu dàng: “Dạ .”
Dương Hải Quân  chút  phục, nhưng nếu doanh trưởng  đồng ý thì   cũng sẽ  phản đối, thế nên   dẫn Hoắc Thanh Hạnh  lên xe.
Hiện tại, một đại đội  bốn cái máy kéo, nhưng cũng chỉ  ba  lái máy kéo, chẳng những  thể  ca, mà việc tự túc cũng là cả một vấn đề.
Hoắc Thanh Sơn  thể gánh vác một , nhưng vẫn     ca, để máy móc nhãn rỗi ở một bên thì thật lãng phí,  cày ruộng cả ngày lẫn đêm mới  thể đuổi kịp thời gian, nếu để qua tiết khí thì  thể trồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ  Hoắc Thanh Hạnh tới, cô   thể dẫn dắt một ,  thì cũng  .
Hơn nữa tính cách của chính cô  cũng hiền lành và tinh tế, trí nhớ  và  khả năng quan sát cao, lúc  theo thầy để học, cô   học   nhiều lý thuyết. Bây giờ cô  giảng bài cho đám  Dương Hải Quân  còn  hơn cả mấy  lái máy kéo khác.
Nếu bảo   lái máy kéo thì   sẽ , còn   khá, nhưng mà bảo   dạy thì   cũng     thế nào, chỉ  thể bảo   tự .
Trong  thời gian đó,   cũng     manh mối, nên đành  dạy  bởi một giáo viên  cách dạy.
Sự xuất hiện của Hoắc Thanh Hạnh đúng thật là giúp đỡ bọn họ  nhiều, cô  truyền đạt  cho họ tất cả những kiến thức mà cô   học  từ thường công và chủ công, cô  chỉ bọn họ cách để phối hợp máy kéo và máy móc nông nghiệp, và  thế nào để điều chỉnh  cách giữa lưỡi cày, và  nắm phần chiều rộng đất canh tác như thế nào để  lãng phí,  bỏ sót, vân vân.