May xong váy, Lâm Doanh Doanh mặc  thử một chút, cô  : “Chà bộ  cũng  vặn, con  trực tiếp mặc nó luôn.”
Kể từ  khi cô mang thai, nhiệt độ cơ thể của cô   cao nên cô cũng thường cảm thấy nóng nực.
Mẹ Hoắc vội vàng : “Vẫn  đến tháng năm nên trời vẫn còn lạnh đấy. Giữ ấm mùa xuân, giữ mát mùa thu, bây giờ con mặc váy luôn thì   sớm đấy.”
Bây giờ  vẻ như buổi tối sẽ tầm năm sáu độ, ban ngày nhiệt độ cao nhất  thể lên đến hai mươi độ, hầu như vẫn là mười bảy tới mười tám độ, nên hiện tại vẫn còn sớm để mặc váy.
Lâm Doanh Doanh lập tức : “Vậy để con mang đôi vớ lông, khoác thêm cái áo hở cổ.”
Cô  một cái áo len hở cổ may từ bộ lông dê, mặc nó ở bên ngoài chiếc váy cũng  vặn.
Chẳng qua là  đây cô ham bóp eo nên bây giờ cái áo len  cũng khá nhỏ với cô. Cuối cùng cô đành trực tiếp lấy áo khoác của Hoắc Thanh Sơn mặc , chỉ cần xắn tay áo lên là , vóc   cao lớn, nên cô  thể dùng áo khoác quân đội của  để mặc  thành váy.
Mẹ Hoắc thấy cô mang đôi vớ dày qua tới đầu gối, cô còn mặc thêm áo khoác của Hoắc Thanh Sơn , trông  vẻ  nên bà cũng chẳng xen  nữa.
Lúc , Lâm Doanh Doanh  trở thành  dẫn đầu một làn sóng trào lưu, cách ăn mặc của cô khiến mấy cô thanh niên tri thức thấy mà mê tít,   ít  rối rít cởi mấy cái bộ quần áo lông ,  cho  một bộ quần áo mỏng, tạo nên một khung cảnh tuyệt   mùa xuân.
Ngày hôm đó Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh tan học trở về, Hoắc Thanh Sơn xuống đại đội vẫn  về, còn  Hoắc ở nhà xới đất.
Mỗi nhà đề  cái sân  lớn,  khi qua  một nửa tháng tiết thanh minh, trồng một ít cây rau hẹ  thể thu hoạch sớm, cây chân chân vịt, một ít cải thìa và các loại hành lá. Bây giờ xới phần đất còn  để trồng một ít trái cà chua, trái cà, quả ớt, các loại tiêu, các loại đậu cô ve, để mùa hè  thể ăn, mùa thu cũng  thể đem phơi khô.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân nhanh chóng chạy tới giúp bà xới đất, Lương Đại Lực thấy thế cũng tới phụ một tay.
Mẹ Hoắc  : “ là mấy đứa trẻ ngoan, lát nữa để   món bánh xèo hành lá cho mấy đứa ăn.”
Bây giờ Lâm Doanh Doanh ăn cái gì cũng thấy ngon, thế nên  Hoắc lập tức mạnh dạn phát huy khả năng nấu cơm.
Lâm Doanh Doanh nhanh chóng  lấy cái giỏ nhỏ, cô   cắt rau hẹ.
Mẹ Hoắc thấy  thì vội ngăn cản cô: “Doanh Doanh, con nên cẩn thận, việc khom  xuống cứ để Thanh Hà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-367.html.]
Lâm Doanh Doanh  : “Mấy ngày nay tụi con  dừng kỳ thi , Thanh Hà còn  giúp giáo viên  đề nữa.”
Mã Vân Vân và Hoàng Lệ Dương đang đảm nhận nhiệm vụ  nặng nề, nên Hoắc Thanh Hạnh cũng  giúp đỡ họ một tay.
Mẹ Hoắc cũng  để Lâm Doanh Doanh , bà tự  cầm lấy   cắt rau hẹ.
Lúc , Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài trở về.
Dương Hải Quân dừng xe Jeep ,  đó   giúp Hoắc Thanh Sơn khuân vác đồ, hai mươi cân gạo kê, hai mươi cân bột mì, ba mươi quả trứng gà và một con gà mái.
Lâm Doanh Doanh  : “Này là  phát phúc lợi ?”
Dương Hải Quân tỏ  kiêu ngạo, : “Chị dâu,  là phát cho bác gái đấy!”
Cậu   cho Lâm Doanh Doanh , tổ ấp trứng gà của  Hoắc  kiếm  tổng cộng hai trăm sáu mươi tám đồng, vinh dự giành  hạng nhất, bà trở thành tay thiện nghệ ấp trứng của doanh trại  hai, và giành  phúc lợi do chính trị viên đích  phát cho.
Mẹ Hoắc cũng cảm thấy kinh ngạc mà hỏi: “Sao  thưởng nhiều đồ thế ?”
Hoắc Thanh Sơn đáp: “Chứng minh là   tài giỏi.”
Mẹ Hoắc lập tức tỏ  kiêu hãnh, bà thầm cảm thấy vui mừng mà : “Cũng tạm thôi,  cũng chẳng  là quá giỏi giang gì.”
Ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn khẽ khựng  một chút ở hai phần bắp chân trắng nõn đang lộ  phía  chân váy của Lâm Doanh Doanh. Anh dịu dàng hỏi cô: “Em  mang vớ như , chân   lạnh ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh  nhón gót chân lên   : “Lạnh chứ,  sưởi ấm cho em ?”
Hoắc Thanh Sơn thấy cô   xa thì  cũng  cô  lạnh, cô chỉ đang cố tình chọc  thôi, nhưng  vẫn  xổm xuống, dùng mu bàn tay để đo thử một chút, bắp chân của cô   lạnh, mà cũng  tới nỗi nóng hổi.
Anh  lên và : “Em vẫn nên mang vớ .”
Lâm Doanh Doanh: “Được , em  , ông Hoắc. Không  là buổi trưa nóng nên em mới cởi đó .”
Hoắc Thanh Sơn   trong nhà tìm vớ của cô   ,  đó  để nàng  lên ghế  mái hiên nhà và giúp cô mang vớ .