Mặc dù Dương Hải Quân  thấy doanh trưởng và chị dâu tỏ   mật với   nhiều  , nhưng   vẫn  kìm  mà đỏ mặt, mà   vẫn   lén để  thổi với đám  Từ Hải Tân.
Cậu   dời tầm mắt xuống  đôi bàn chân mềm mại của Lâm Doanh Doanh, thì  cảm nhận  cảm giác  áp bức bởi ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn,   lập tức  sang chỗ khác giống như mới  bỏng ,   bật  ha ha: “Bác gái, chị dâu, em gái Thanh Hà,   nhé.”
Nói xong,   lao  nhanh như chớp, nhảy lên xe Jeep và ụn ụn rời .
Sau khi Lâm Doanh Doanh mang vớ , cô  bắp chân   đau, Hoắc Thanh Sơn lập tức giúp cô xoa bóp một chút.
Anh cũng  xin  nhiều lời khuyên từ quân y Trần,  vội lật cuốn sách y học của quân y Trần để ghi nhớ mấy chương kiến thức về việc phụ nữ mang thai. Từ chỗ của quân y Trần mà    giai đoạn  khi phụ nữ  thai thì  thể sẽ  bệnh phù, chân  sưng lên,  nên  thường giúp Lâm Doanh Doanh xoa bóp.
Sức lực của  lớn, nhưng   chỉ dùng mỗi lực mạnh mà  còn  dùng sức lực một cách khéo léo, thế nên lúc  xoa bóp, cô đều cảm thấy  thoải mái.
Lâm Doanh Doanh đang hưởng thụ, thì đột nhiên cô la lên một tiếng ây ya.
Dây thần kinh của Hoắc Thanh Hạnh lập tức trở nên căng thẳng, cô  quan tâm lo lắng: “Chị  thế?”
Lâm Doanh Doanh sờ lên bụng, cô ngạc nhiên : “Em bé cử động,  nãy cứ giống như là đang giận em !” Cô chỉ ngón tay  phần bụng bên  của ,  nắm lấy tay  sờ .
Vân Mộng Hạ Vũ
 Hoắc Thanh Sơn   cảm nhận  gì.
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Em bé  cử động .”
Thấy cô  gặp chuyện gì, Hoắc Thanh Hồ đang xới đất ở bên   tỏ  lạnh lùng   đầu tiếp tục hì hục hì hục công việc xới đất.
Tạ Vân thì để lộ  vẻ mặt đầy khao khát: “Anh ba, em cũng  sờ một cái.”
Hoắc Thanh Hồ liếc  bé: “Em đang mơ tưởng gì .”
Chị  cũng   là vợ của em!
Mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh   cục cưng  đạp rõ ràng thì thấy  tò mò, hai  rối rít tới xem một chút, còn đưa tay  sờ thử một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-368.html.]
Kết quả là cục cưng  cho họ mặt mũi, cũng  chịu cử động gì nữa.
Lâm Doanh Doanh  : “Có thể là em bé    hổ.” Trước đây, đứa nhỏ cũng  cử động mấy , nhưng lúc cô   với  , thì đứa nhỏ  lập tức  cử động nữa. Chỉ cần bác sĩ  đứa nhỏ bình thường, Lâm Doanh Doanh cũng  lo rằng đứa nhỏ cử động nhiều  là ít, cứ để thuận theo tự nhiên là .
Mặt trời mọc lên lâu, đợi đến khi họ ăn cơm tối xong, mặt trời  lặn xuống núi nhưng trời vẫn  tối.
Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn   ngoài tản bộ, khi  về thì lau  một chút,  rửa chân,  đó tán gẫu với  nhà tán gẫu một chút.
Dạo gần đây Hoắc Thanh Hạnh thường  theo Mã Vân Vân và Hoàng Lệ Dương đến học lớp văn hóa, cũng như Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân, cô  vẫn   khá nhiều bài tập, đó là sắp xếp của Lâm Doanh Doanh.
Trước đây, Hoắc Thanh Hồ  bắt trốn học  chơi, vì  thể cãi   nên bây giờ   cũng chỉ  thể ngoan ngoãn  thêm nhiều bài tập.
Tạ Vân thì   áp lực lớn như , cũng  đồng cảm với  , nhưng khi Hoắc Thanh Hồ nhờ  bé giúp    thì  bé  dứt khoát từ chối.
“Anh ba, em  thể hại , nếu chị dâu phát hiện em   , chắc chắn là  sẽ gặp phiền phức.”
Hoắc Thanh Hồ xùy một tiếng: “Em đây là sợ  tự chuốc họa  .”
Tạ Vân  hì hì: “Anh ba, trong lòng  hiểu rõ là , cần gì   như thế.”
Hoắc Thanh Hồ: “Hừ!” Còn nhỏ mà  quá nhiều lòng ! Cha  của em cũng thật thà lương thiện, còn em thì chẳng  theo ai.
Hiện tại nhiệt độ buổi tối tầm bốn đến năm độ, đốt lửa ở  giường đất để nóng lên  đắp chăn nên cũng  lạnh. Hơn nữa còn  Hoắc Thanh Sơn  cái lò hình  sưởi ấm cho Lâm Doanh Doanh, nên cô ngủ  thoải mái.
Trong giấc mộng của cô, cô mơ thấy một con rắn lớn màu đen bo tới,  là bên ngoài lạnh lẽo nên  đến sưởi ấm một chút,  đó nó cũng  thèm quan tâm đến lời từ chối của cô mà bò lên giường đất.
Thân thể của Lâm Doanh Doanh  giật một cái.
Hoắc Thanh Sơn đang ngủ thì tỉnh giấc,  lập tức tỉnh dậy, vỗ vỗ cô dậy: “Em  mơ ?”
Lâm Doanh Doanh  định    mơ, kết quả là lúc  cô phát hiện đứa bé trong bụng đang cử động, thế nên cô lập tức kéo tay  đặt lên bụng cô, vui vẻ : “Anh Thanh Sơn,  cảm nhận  ?”