Bụng cô lớn   , buổi tối cả một đêm đều  tựa  đống chăn xếp chồng lên.
Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh thức cùng cô, nếu như   ngủ thì cô  đau lòng, cho nên bảo  nhanh chóng ngủ . Thế nhưng nếu như  ngủ ,  coi như xong, Lâm đại tiểu thư  bắt đầu ghen tị, trong chốc lát là liền lộp bộp rơi nước mắt,  thế nào cũng  .
Sau đó Hoắc Thanh Sơn liền dậy, cũng  dậy dựa   chăn đệm, ôm cô  trong ngực, ôm cô ngủ.
Cô thút tha thút thít, lau nước mắt  n.g.ự.c ,  đó miễn cưỡng ngủ.
Thật vất vả mới ngủ tới hừng sáng, nếu như Hoắc Thanh Sơn ở nhà cùng cô,   , cô  bảo thông cảm cho , bảo   nhanh, đừng vì cô mà ở nhà  chậm trễ thời gian.  nếu   mất, cô  bắt đầu  ở cửa cửa nước mắt lưng tròng trông ngóng  về. Nếu như về muộn, cô  khó chịu  thôi.  một hồi suy nghĩ cô mang thai khổ cực như , còn   ung dung, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ,   như thường,  hề  ảnh hưởng chút nào, chờ đứa bé  sinh  là liền  ăn sẵn .
Sao đàn ông  thoải mái như  chứ!
Cô  suy nghĩ từ vấn đề của  xuyên sang vấn đề nam nữ,  nhịn  mà thầm chửi rủa đám đàn ông thoải mái hơn phụ nữ,   kinh nguyệt,  cần mang thai,  cần ở cữ,  cần sinh con, cho con bú,...
Mẹ Hoắc  : “Vậy thì  ,  sẽ để cho Thanh Sơn trông con, để nó cho con b.ú sữa,   để cho nó  cha nhẹ nhàng thoải mái như thế , chẳng  chút sức thuyết phục chút nào cả!”
Hoắc Thanh Hạnh  nhịn  : “Anh con cũng   sữa, thế thì   mà   cho b.ú ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc: “Chẳng lẽ   sữa bột , để nó cho con b.ú sữa bột.”
Hoắc Thanh Hạnh  lên: “Con thấy ,  con nhất định sẽ tình nguyện.”
Mẹ Hoắc  bắt đầu  đến kinh nghiệm  đầu tiên chăm con, năm thứ nhất  là khổ cực, nếu như chồng   ở nhà, một  bà   trông con  cho con b.ú sữa,   nấu cơm, còn  giặt quần áo, đúng là đến thời gian ngủ cũng  .
Nghe  Hoắc  như , Lâm Doanh Doanh  đau lòng cho bà vì khi đó  khổ cực như , kết quả  đó đến chồng cũng  còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-374.html.]
Nghĩ như , trái tim cô mềm mại, chờ Hoắc Thanh Sơn về cô    nữa, tựa  trong n.g.ự.c  ngọt ngấy, bảo  xoa bóp vai, chân, hông,  một con yêu tinh  nũng.
Hoắc Thanh Sơn   cả ngày   ở nhà nhất định là cô khó chịu, dĩ nhiên đều chiều theo cô, dành tất cả sự dịu dàng của hai mươi năm  và cộng thêm cả trong mơ cho cô. Hơn nữa   nắm khá rõ tính tình của cô, lúc nào cô đang phiền lòng, lúc nào là  nũng,  đều  thể .
Cô bây giờ cũng khác với khi nôn nghén lúc mới mang thai, khi nôn nghén cô sẽ buồn bực, sẽ thật sự đuổi    ngoài. Còn  lúc nào là đang  nũng, phàm là bảo    ngoài,  chỉ cần ôm cô thật chặt,   thể rời bỏ cô, càng  ỷ   cô,  đó ôm ôm, hôn hôn, sờ sờ,   uy h.i.ế.p nhóc con  một trận thật .
Dù  cũng  cho cô ,  đối xử với cô là  nhất, con cũng  đặt  đằng  mới .
  một điểm   trêu  .
Giống như lúc cô mới mang thai , phương diện  của cô  mãnh liệt, nhưng giai đoạn đầu và cuối của thời kỳ mang thai, bác sĩ    sinh hoạt vợ chồng.
Cũng may là   quen thuộc cơ thể cô, cũng  thể giúp cô giải tỏa, ngược  cũng  đến nỗi  cho cô vợ nhỏ  mà   đạt , cuối cùng tức giận  những lời như: “Đàn ông đều là cái móng lợn,    thì giày vò cô cả một đêm, còn cô  thì   cho”.
Trong tháng bảy  gặt lúa mì xong, tháng tám   thu hoạch đỗ tương.
Bây giờ máy gặt trong nông tường còn  thể dùng để thu hoạch đỗ tương, cũng chỉ  thể dựa  sức  dùng liềm cắt, cho nên Hoắc Thanh Sơn  bận rộn.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lâm Doanh Doanh lười biếng, tối hôm qua cô chẳng ngủ ngon  chút nào. Đầu tiên là  ngủ ,  đó Hoắc Thanh Sơn ôm cô ngủ  một giấc, cô    vệ sinh. Kết quả một đêm chẳng ngủ  bao lâu,   về về nhà vệ sinh hết bốn ,  cho cô vô cùng phiền muộn.
Cô còn tính toán xem tối hôm qua  ăn cái gì, kết quả là cũng chẳng  ăn thứ gì đặc biệt cả, vì để ít  tiểu đêm hơn mà cô còn cố ý uống ít nước .
Nói tới  lui, đều là do đứa nhỏ  tác quái!
Hoắc Thanh Sơn ở phòng bếp ăn sáng xong thì  ,  nhà hôn cô một cái, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.