Mấy nữ văn công  giọng điệu quái dị của cô thì thấy  chút khẩn trương.
Lâm Doanh Doanh nghiêng đầu  một chút,  các cô  một cái, nhàn nhạt : “Bài hát do  , cũng   là vì kiếm danh lợi, càng   là để kiếm tiền, nếu như ai thích  hát,  thì cứ hát.  khi hát  giữ đúng nguyên tác và nguyên xướng mới .”
Muốn lấy  của riêng,  thì   cửa .
Gương mặt trắng bệch của Hứa Trác Nhiên  lập tức đỏ lên, đỏ giống như    tát , cô  cắn môi  thật chặt,    một chữ nào cả.
Cô  chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lâm Doanh Doanh cũng  phản ứng  các bọn họ nữa,  thật là bất kể kiếp   kiếp , gia cảnh của cô cũng cực ,  lo cơm áo, cha  yêu thương,  nhà cưng chiều. Cho tới bây giờ cô  từng  tham vọng   minh tinh nổi tiếng gì đó, cô chỉ thích xem hí, để  khác biểu diễn cho cô xem, cũng   bản   diễn cho   .
Dục vọng biểu diễn của cô cũng chỉ là hướng về phía  trong gia đình mà thôi.
Hứa Trác Nhiên  biểu dương cũng , nổi tiếng cũng , đó cũng là do giọng cô  , hát  tệ, Lâm Doanh Doanh cũng  ghen tị,  tức giận, chỉ là cảm thấy nếu như cô  hát bài hát ,  thì cô  đánh tiếng với nguyên tác, hỏi ý một chút tỏ vẻ tôn trọng mới .
Cô  quan tâm,    những  sáng tác khác thì , họ để tâm chứ, nhưng   thể bài trừ  đầu xỏ  xa !
Cảnh cảo Hứa Trác Nhiên xong, cô cũng   gì nữa, tạm biệt mấy  Lưu Yến, cầm bút kẻ mày và một vài vật nhỏ khác   cửa.
Hoắc Thanh Sơn thấy cô  , lập tức sải bước tiến lên trực tiếp ôm eo cô đỡ cô bước qua bậc cửa cao của Cung Tiêu Xã.
Cuộc đối thoại của Lâm Doanh Doanh và mấy nữ văn công   đều  thấy, bởi vì  nổi lên tranh chấp nên  cũng  tham dự .
Ra khỏi cửa   hỏi một câu.
Lâm Doanh Doanh  : “Không  chuyện gì cả, chỉ là em nhắc nhở bọn họ một chút   bất kể là lúc nào thì cũng  tôn trọng nguyên tác đôi chút.”
Hoắc Thanh Sơn gật gật đầu, trở về  một tiếng với đoàn bộ, để cho cán bộ phụ trách tuyên truyền văn hóa chú ý vấn đề  hơn.
Lâm Doanh Doanh   diễn xuất với  ngoài, nhưng khi đối mặt với Hoắc Thanh Sơn thì bản chất diễn viên  nổi lên,   mấy bước bắt đầu đỡ eo ai yo, ai yo.
Hoắc Thanh Sơn lập tức khẩn trương: “Làm  thế?”
Lâm Doanh Doanh: “Bụng   đau,   là sắp sinh  ?”
Hoắc Thanh Sơn lập tức cúi  bế cô lên: “Anh đưa em đến bệnh xá.”
Lâm Doanh Doanh chỉ   bế,  hình  cao lớn, vai rộng tay dài, dù là cô đang mang thai   bế  trong n.g.ự.c cũng  thấy khó chịu. Cô  trộm: “Lại  đau nữa , tám phần là nhóc con   nũng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-377.html.]
Hoắc Thanh Sơn còn  hiểu cô ? Anh  một tiếng, ôm cô  về nhà.
Vừa  tới cửa nhà,  liền  thấy  Đinh và quân y Văn đang  đến nhà bọn họ.
Lâm Doanh Doanh vẫy tay chào hỏi bọn họ,  kích động thì cũng cảm giác  bụng đau rút một trận, cô ai ya một tiếng, ôm bụng.
Hoắc Thanh Sơn  : “Cục cưng, một vở kịch mà diễn hai ...”
Lâm Doanh Doanh  bắt đầu hét ầm lên, bấu  cánh tay : “Hoắc Thanh Sơn, đau quá, đau...”
Mặt Hoắc Thanh Sơn liền biến sắc, lập tức xoay  chạy đến bệnh xá.
Văn Thiến hấp tấp bảo  Đinh ngăn  , cô  : “Trại trưởng Hoắc,  nhà!”
Hoắc Thanh Sơn: “  đưa Doanh Doanh đến bệnh viện.”
Quân y Văn  : “ chính là quân y, nhanh lên một chút .”
Lâm Doanh Doanh tựa  trong n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn,  cảm thấy  đau nữa, cô  một tiếng: “Văn Thiến,   đau nữa .”
Anh Đinh vỗ vỗ ngực: “Mẹ ơi,  cô hù c.h.ế.t .”
Văn Thiến: “Cũng   là  sinh, hù c.h.ế.t cái gì chứ?” Cô   với Hoắc Thanh Sơn: “Doanh Doanh sắp sinh , mau  nhà .”
Lâm Doanh Doanh còn     với cô ,    đau nữa,  .
Văn Thiến  cơ thể cô một chút: “Nước ối  vỡ .”
Hoắc Thanh Sơn   thấy vỡ nước ối, đôi chân dài sải bước lao  nhà như  băng, Văn Thiến đuổi theo cũng  kịp.
Anh Đinh cũng kêu la om sòm   bên trong.
Văn Thiến kéo   : “Anh Đinh,  tránh , cũng   là vợ  sinh con,  kích động cái gì chứ.”
Anh Đinh  chằm chằm cô : “...  tích lũy kinh nghiệm.”
Khi  Hoắc  Văn Thiến  là cô  sinh , bà cũng  hoảng loạn, vì dù  bà cũng  từng hạ sinh bảy đứa,  còn giúp đỡ đẻ cho mấy  phụ nữ ở trong thôn nên bà cũng là một   khá nhiều kinh nghiệm trong việc sinh đẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà bảo Hoắc Thanh Sơn ôm Lâm Doanh Doanh  đợi  một chút, để bà  lấy dụng cụ mà bà  chuẩn  sẵn từ  đó.