Văn Thiến dặn dò Lâm Doanh Doanh những việc cần chú ý khi sinh, cái gì mà dịch tiết âm đạo khi sinh, mồ hôi, vân vân. Kết quả là Lâm Doanh Doanh thấy hứng thú cho lắm, nhưng Hoắc Thanh Sơn nhiệt tình, còn liên tục xác nhận một vấn đề.
Văn Thiến nhắc nhở: “Trong tháng ở cữ tuyệt đối sinh hoạt vợ chồng đấy.”
Lâm Doanh Doanh thì chẳng cả, nhưng Hoắc Thanh Sơn đỏ mặt, nhưng chỉ một lát là biến mất.
Lúc , Hoắc Thanh Hạnh ló đầu từ cánh cửa phòng, : “Chị dâu, chị ăn một chút gì , là ngủ một lúc?”
Lâm Doanh Doanh hiệu bây giờ cô đói bụng.
Hoắc Thanh Hạnh hỏi: “Vậy em thể cục cưng bé bỏng một chút ?”
Hoắc Thanh Sơn bảo cô xem, mời Văn Thiến tới nhà bếp ăn cơm.
Hoắc Thanh Hạnh thấy cục cưng bé bỏng đang ở giường đất bên cạnh Lâm Doanh Doanh, nhất thời liên tục thốt lên: “Đứa bé thật là mềm mại, vô cùng non nớt, nó còn em kìa!”
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Đứa nhỏ thấy em .”
Hoắc Thanh Hạnh phát hiện cục cưng đảo mắt sang Lâm Doanh Doanh trong lúc cô chuyện, đó cô nhịn mà bắt đầu ngân nga những bài hát thiếu nhi để dỗ dành con nít.
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Ây ya, em mau hát thêm hai bài, dỗ chị, chị lập tức ngủ.”
Hoắc Thanh Hạnh cũng quen với những khúc hát ru của Lâm Doanh Doanh , cô Lâm Doanh Doanh thích gì và loại gì để dễ giấc ngủ.
thật là, cô còn hát hết hai bài mà hai con Lâm Doanh Doanh ngủ .
Hoắc Thanh Sơn: “...”
Hoắc Thanh Hạnh thấy thành công nên mỉm một tiếng, cô nhỏ giọng : “Anh, ăn cơm . Để em trông nom chị dâu với cục cưng cho.”
Hoắc Thanh Sơn chỉ về phía đứa nhỏ và : “Mẹ đứa nhỏ mới là cục cưng.”
Hoắc Thanh Hạnh bật , liên tục gật đầu: “ đúng, chị dâu mới là cục cưng.”
Hoắc Thanh Sơn bước khỏi cửa thấy Hoắc Thanh Hồ, Lương Đại Lực, Tạ Vân, Nhị Lực với cả mấy đứa nhỏ khác đang ở bên ngoài cửa sổ, nhón gót bên trong thông qua khe hở ở rèm cửa sổ.
Thấy , cả bọn lập tức ngay ngắn.
Tạ Vân hỏi: “Chú, em trai trông như thế nào ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-380.html.]
Hoắc Thanh Sơn lên tiếng: “Hửm? Em gọi là gì?”
Tạ Vân gãi đầu một cái, chỉ tay, : “Em với Nhị Lực bằng tuổi , nên em cũng gọi là chú.”
Hoắc Thanh Sơn: “...” Anh hiểu chuyện gì xảy với mạch não của mấy đứa nhỏ nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hồ đánh Tạ Vân một cái, nghiến răng, lộ dáng vẻ tức giận nhưng thể gì : “Em… Em im miệng cho !”
Sở dĩ Tạ Vân gọi là chú, thứ nhất là vì bé chú, thứ hai là vì đám Lương Đại Lực luôn lấy vai vế mà sỉ vả bé với Hoắc Thanh Hồ, chuyện gì cũng đều nhường , bởi vì bọn họ là chú, gặp chuyện gì là để bọn họ lãnh , bởi vì bọn họ là chú.
Cậu bé chú! Cậu bé một em trai khác thương yêu che chở.
Lâm Doanh Doanh ngủ một giấc, cả cô toát đầy mồ hôi, đó bởi vì nóng mà cô tỉnh giấc thì phát hiện Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh đang may vá ở trong phòng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Mẹ Hoắc cô sợ ồn ào cho nên lúc cô ngủ, bà đuổi bọn nhỏ ngoài từ lâu .
Đám Triệu Hồng Ni Nhi, Triệu Khiết Phân và Mã Vân Vân cũng tới thăm cô, nhưng vì cô đang ngủ, nên bọn họ rời .
Thấy cô tỉnh , Hoắc hỏi: “Doanh Doanh, con đói bụng , nấu cháo kê, con ăn một chén nhé?”
Lâm Doanh Doanh cảm thấy nóng, thế nên cô nhanh chóng dậy, tắm.
Mẹ Hoắc vội : “Bây giờ con mới sinh con xong, thể tắm, để lấy nước lau cho con một chút.”
Văn Thiến cũng qua, cô tắm, ngay cả hóng gió cũng , nhưng nếu mồ hôi là lau cho sạch sẽ, nếu thì sẽ dễ cảm mạo.
Hoắc Thanh Hạnh vội vàng múc nước nóng phòng.
Nếu như là Hoắc Thanh Sơn, thì Lâm Doanh Doanh nhất định sẽ tự , nhưng đối với Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh, thì cô nổi.
Lau xong, Hoắc Thanh Hạnh lau khô cho cô, đó cô giúp cô một quần áo khô, thuận tiện cầm giấy vệ sinh đổi.
Bởi vì Lâm Doanh Doanh sinh con, nên Hoắc Thanh Sơn chuẩn sẵn mấy gói giấy vệ sinh lớn, chỉ sợ cô đủ dùng.
Lâm Doanh Doanh bắt đầu hết đông tới tây, cô thấy tiếng của Hoắc Thanh Sơn.
Mẹ Hoắc lên tiếng: “Thanh Sơn nấu nước .”
Đang thì Hoắc Thanh Sơn về phòng khi nấu nước ở bên ngoài xong, thấy tiếng của Lâm Doanh Doanh.